1 Mao Nhung là tạc mao thụ.
Bởi vì ai ai cũng thấy cậu ta xù lông mỗi ngày.
… Đương nhiên, điểm chính ở đây là đánh chết cậu ta cũng không chịu thừa nhận.
2 Kết thúc trò chuyện với Thượng Cùng Bích Lạc, Mao Nhung có hơi chột dạ.
… Tuy rằng cậu cũng chả biết mình vì lông gì chột dạ.
Bất quá, cậu sẽ vì Diệp Nhẫn hóa rồ sao? Làm sao có thể được!!! Một chút cũng không khoa học mua ha ha ha ha ha!!!
Diệp Nhẫn chính là vị giường trên nọ.
3 Bơ Sầu Riêng: Không phải lỗi của cậu ấy
Mao Nhung: Chậc… Cái weibo kia của anh, là gửi cậu ta?
Bơ Sầu Riêng: Ừ, cậu ấy hình như không muốn nói chuyện trước mặt tôi
Mao Nhung: Nhưng anh lại không @ cậu ta, làm sao biết anh đang giải thích…
Mao Nhung đợi ít phút, đợi mãi không thấy phúc đáp của Bơ Sầu Riêng.
4 Mao Nhung như con mèo xù lông đóng khung đối thoại với Bơ Sầu Riêng xuống.
Nhưng trong đầu cậu lại tự động quay cuồng lời Bơ Sầu Riêng không ngừng…
Cho nên cậu tức giận là vì hắn không gọi tên cậu.
5 Mao Nhung dẹp máy tính qua một bên, lăn tới giường mình, cuộn người trong chăn lộn qua lộn lại.
Cậu sao có thể là gay được!
Cậu sao có thể thích tên Diệp Nhẫn kia được…
Tuy, tuy rằng bộ dạng Diệp Nhẫn rất không tồi…
Nhưng cậu là zai thẳng mà! Sao qua một đêm liền cong vẹo rồi…
Cơ mà… Nghĩ kĩ lại… Cậu trước giờ hình như cũng chưa từng thích con gái…
Hoàn toàn không có tài liệu tham khảo!
Mao Nhung rối rắm vò đầu mình như ổ quạ.
6 Thời gian một tháng thoắt cái vèo liền qua.
Trong lúc Mao Nhung vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, ngày cá tháng tư đã tới.
Trước đêm cá tháng tư, Mao Nhung quằn quại thật lâu, cuối cùng vẫn chọn món quà an toàn nhất… Sô-cô-la.