1 “A, đáng chết. . . . . . ” Trơ mắt nhìn chiếc thuyền buồm chứa đầy mía của mình lần thứ ba bị cùng một chiếc thuyền hải tặc chặn lại, dù là một người rất ít phát giận như Lăng Viễn cũng nhịn không được oán hận một tiếng.
2 Đi tới đi lui năm chuyến, rốt cục cũng thanh lý xong cái danh sách hàng trong tay, Lăng Viễn lại đặt một đơn hàng ba ngàn cây mía tại đảo Khả Nhân nữa, rồi chờ hệ thống chậm rãi nhét đầy.
3 ID thuyền trong game là duy nhất, cho dù thuyền đã chìm thì những thuyền khác cũng không thể lấy tên giống vậy, tàu Titanic cũng giống như cái tên bi kịch của nó vĩnh viễn chìm nơi sâu nhất giữa biển lớn.
4 Lăng Viễn nhè nhẹ thở dài, lắc lắc đầu, đi đến xưởng đóng tàu trên đảo Thiên Đường tìm tư vấn một phen, một bên lên mạng tìm đọc tư liệu, thỉnh thoảng còn ghi chú lại.
5
Lăng Viễn đang yên lặng nhìn trên kênh hải vực mọi người đem mình ra trêu đùa, thình lình bị lời của Lăng Lộ dọa hoảng hồn.
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Chị!
[ Trò chuyện riêng ] Thanh Kỳ: Chị đi theo xem náo nhiệt cái gì.
6 Lúc Lăng Viễn về đến nhà thì đã khuya, tắm rửa một cái liền đi ngủ, không đăng nhập vào game. Ngày hôm sau tham gia diễn tập cho buổi diễn ở trường, lại bị lăn qua lăn lại đến tận khuya, đợi đến ngày thứ ba Lăng Viễn login, nhận được thông báo đi giao dịch, nguyên liệu cậu treo mua đều đã thu đủ, cậu vận chuyển tài liệu đến xưởng đóng tàu, hạ một cái đơn đặt hàng thuyền đặc chủng.
7 Lúc Lý Vân Đình đi vào C âm thì trời đã chạng vạng, trong tòa nhà học viện của Lăng Viễn mọi người bận rộn ra ra vào vào, có người khiêng thiết bị, có người trang điểm thật đậm để biểu diễn, thỉnh thoảng còn có vài bạn nhỏ ăn vận cổ trang đi ngang, khiến người ta phải hoài nghi bản thân mình đang ở thời đại nào.
8 Mười bốn mười lăm tuổi chính là cái tuổi chớm yêu của thiếu nam thiếu nữ, Lăng Viễn thuở sơ trung vì bề ngoài xuất sắc cùng khí chất u buồn nhàn nhạt, được nữ sinh trong trường ngầm phong là vương tử, thường xuyên nhận được thư tỏ tình của con gái.
9 Lăng Viễn bừng tỉnh khỏi cơn mộng, phát hiện bản thân vẫn duy trì tư thế tối hôm qua mặc nguyên quần áo ngủ một đêm, chuyện cũ đã lâu không chạm đến lại từng nét một tái hiện trong mơ, bí mật chỉ có cậu và Tiêu Trấn hai người biết đó nay bị người thứ ba vén màn thấy được, Lăng Viễn cảm thấy bất an sâu sắc.
10 Kích tình qua đi, Lăng Viễn mệt mỏi nghiêng thân qua, hơi cuộn người lại. Rất nhiều đàn ông sau khi phóng thích sẽ nhanh chóng lãnh đạm lại, nhưng thân thể Lăng Viễn lại dừng trong cơn hưng phấn do cao trào mang đến, thường thường cần một đoạn thời gian rất dài mới bình phục được khoái cảm từ vận động kịch liệt.
11 Robinson và Sinbad hai người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lăng Viễn, làm sao cũng không nghĩ tới được đại cổ đông ẩn tàng lâu như vậy cư nhiên là vua hải tặc tiếng tăm lừng lẫy của hải vực Kim Cương, tuy trước đó Sinbad đã từng hoài nghi khoản tiền đó có mờ ám, nhưng chưa bao giờ nghĩ theo chiều hướng này.
12 Mấy ngày nay của Lăng Viễn trôi qua thật sự không tốt, Lý Vân Đình gần như ngày nào cũng phải gọi điện thoại đến quấy rối cậu, cậu không tiếp đối phương liền gọi liên tục, còn ám chỉ rất rõ ràng cho dù cậu đổi số anh ta cũng sẽ điều tra ra, khiến Lăng Viễn quăng ý niệm này khỏi đầu trước khi quá muộn.
13
Trên sofa, Lý Vân Đình quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn nơi đó, Lăng Viễn quỳ bên chân lại không mảnh vải che thân.
Lý Vân Đình từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lăng Viễn đã có trực giác như vậy, đối phương là một M tinh thần, loại M này bình thường che giấu rất sâu, nhưng cũng không phải không có vết tích gì để có thể tìm ra.
14 Mấy ngày kế tiếp, Lý Vân Đình đều không đến, nghe nói tạm thời có án tử, không thể nào phân thân. Đồng sự của Lý Vân Đình thay phiên vào thăm vào giờ cơm chiều, mỗi lần đều mang đến bữa tối tình yêu cho Lăng Viễn.
15
*Chinh đồ: Đường chinh phạt, đường chinh chiến, hành trình…
“Tôi chờ cậu đã lâu,” Nét tươi cười trên mặt người đó tràn ngập cảm giác chuyên nghiệp, “Ông chủ Kỳ.
16 Thời gian rất nhanh đến thứ ba, tin tức Cướp biển vùng Caribbean tuyên chiến với Thiên Đường vẫn khiến rất nhiều người chấn động, nhưng chính như Tư Lạc kỳ vọng, hải quân Thiên Đường với Lăng Tiêu đứng đầu đối việc này hoàn toàn duy trì thái độ không phản đối, rộng mở đường bờ biển nghênh đón đội thuyền Caribbean tiến trú, mà vua hải tặc hiếu chiến Tát Cổ Tư cũng hoàn toàn không biểu hiện gì, điều này làm cho một vài đoàn hải tặc muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng do dự không tiến.
17 Ân Tử Kiệt co gối rúc trong sô pha rộng rãi mềm mại, vẻ mặt hưng phấn gõ bàn phím, nghe có người gõ cửa, không cần nghĩ ngợi hô một tiếng ‘vào đi’. Người tới đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng khắp nơi tối đen, chỉ có màn hình hiển thị tản ra ánh sáng mỏng manh, chiếu lên gương mặt người trước mắt.
18 Lăng Viễn không biết màn hình tối đen bao lâu, khi ánh sáng lại lần nữa khôi phục, bản thân đã ở một địa phương xa lạ, Tát Cổ Tư đang đứng trước mặt cậu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
19
Lăng Viễn lần đầu tiên có cảm giác tiếng chuông cửa này dễ nghe như thế, thừa dịp Tiêu Trấn phân thần, cậu dùng toàn lực đẩy hắn ra, nhào qua mở cửa.
Lý Vân Đình bị động tác mở cửa nhanh chóng lại còn không ngừng thở gấp của Lăng Viễn dọa sợ, lập tức cảnh giác nhìn quét trong nhà một vòng, thấy vật dụng đổ trái ngã phải và một đống hỗn độn khắp nơi, đầu sỏ gây tội đang đứng cách đó không xa vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm mình.
20 Vu Vinh có cảm giác mình lao tâm khổ trí đến mức sắp thành bà mẹ già rồi, Lý Vân Đình có tài đức gì, mà có thể khiến mình cam tâm tình nguyện giúp anh ta tranh đấu tiểu tam (người thứ ba), theo đuổi nguyên phối (vợ đầu), việc này nếu còn không thành, Vu Vinh đều có xung động muốn thiến luôn anh ta.