21 Happy New Year everyone!!!!! Wish you all the best luck and a wonderful year
Đã mười một giờ đêm.
Mặc Đồng nhìn cây thông Noel bày trong phòng, cậu vừa mua về lúc chiều.
22 Hi, mình làm bộ này không có beta, và có nhiều lúc đầu óc không được tỉnh táo lắm, nên nếu có bạn nào thấy đoạn nào khó hiểu thì xin comment lại trên blog ở ngay chương đó, hoặc gửi mail đến dreammy.
23 Rất nhanh đã qua kì thi, đến kì nghỉ đông.
Ngày đầu tiên nghỉ đông, Mặc Đồng dậy sớm, lên xe.
Tại nơi giao nhau giữa Thạch Môn Khảm và đường Mục Túc Viên, có một tiệm bánh nhỏ.
24 Chu Thích Hoài ngồi trong bóng tối.
Xuyên qua bóng tối nặng nề mà nhìn cậu thiếu niên trên giường bệnh.
Anh ta còn nhớ rõ, ngày đi công tác, cậu thiếu niên kia đứng bên cửa, nhìn mình nhẹ mỉm cười.
25 Cơ thể thanh niên, sức hồi phục rất mạnh.
Một tuần sau, Mặc Đồng đã tốt hơn rất nhiều. Chu Thích Hoài đưa cậu về nhà, tìm khán hộ.
Chu Thích Hoài không ở cạnh Mặc Đồng suốt ngày, anh ta vẫn đi làm như thường, nhưng sẽ gọi điện, buổi tối cũng sẽ về sớm một chút xem Mặc Đồng.
26 Sáng mùng một, hai người thức dậy rất trễ, gần mười một giờ mới từ trong phòng đi ra.
Rửa mặt xong, Chu Thích Hoài gọi người đưa bữa sáng đến, trong đó có hai ly sữa nóng hổi.
27 Khai giảng.
Mặc Đồng cầm phiếu điểm, thấy bảng thành tích, cậu nở nụ cười.
Đột nhiên muốn tự khao mình một chút.
Cậu đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, chưa từng thấy thoải mái như vậy.
28 Trên bàn là bốn món ăn cùng một món canh, thanh đạm nhưng chế biến rất khéo.
Chu Thích Hoài mỉm cười hỏi, “Sao hôm nay em lại làm cơm?”
Mặc Đồng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Nghỉ lâu như vậy, người cứ nhuyễn ra.
29 Cậu thiếu niên nọ cao to rắn chắc, tuấn mi lãng mục, phía sau kéo theo hai vali lớn.
Cậu ta vừa kéo vali vào trong, vừa nói, “Xui thật xui thật, mệt chết đi mệt chết đi! Làm cái quái gì chứ, tự nhiên lại đi đường khác,” sau đó là một chuỗi tiếng Anh lung tung tràn ra từ trong miệng.
30 Mặc Đồng kinh hãi, người cứng lại như bị đóng đinh tại chỗ.
Chu Húc Đông ghé sát vào nói, “A, giờ tớ mới thấy, mắt của cậu đẹp thật. ”
Đôi mắt nhuốm chút cười, lấp lánh sáng, như hai viên đá Vũ Hoa [1] thượng hảo hạng màu mực ngâm trong ao nước trong vắt.
31 Mắt Mặc Đồng nhuốm đầy kinh ngạc cùng hoảng sợ, “Buông tay! Để tôi đứng dậy!”
Chu Húc Đông đè lại Mặc Đồng vẫn đang vùng vẫy không ngừng, mặt càng ghé sát vào, “Đồng Đồng, Đồng Đồng, đừng sợ, nghe tớ nói này, cậu nghe tớ nói này.
32 Chu Húc Đông lùi lại hai bước, chân va ‘rầm’ vào tủ. “Không,” cậu ta nói, quay về phía Mặc Đồng, trong mắt là đau đớn cùng buồn bã tựa như con thú nhỏ bị thương, “Không phải là sự thật, Đồng Đồng, chuyện này không phải là sự thật.
33 Chiều 29 tháng 4, Chu Thích Hoài dẫn Mặc Đồng bay từ Thượng Hải đến Toronto.
Sau khi máy bay cất cánh không lâu, Mặc Đồng liền bắt đầu say máy bay.
34 Người phụ nữ nọ trang phục tím thẫm, tóc búi cao, bên mái cài một chiếc kẹp đính kim cương. Da trắng như tuyết, nét mặt như tranh vẽ, dù không còn là thiếu nữ nhưng vẫn xinh đẹp hút hồn người.
35 Kỳ nghỉ này khiến cả thể xác và tinh thần Mặc Đồng cụ bì [1].
Ngày đầu tiên đi học lại, tinh thần còn chút mơ màng.
Trong giảng đường ngồi không ít người, mọi người cũng vẫn chưa để tâm học hành, tụ tập lại bàn tán chuyện nghỉ lễ của mình.
36 Sáng hôm sau, Mặc Đồng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, mí mắt như giấy nhám, cố gắng hai lần mới ngồi dậy được.
Trên người đã thay áo ngủ sạch, hơi cũ nhưng mềm mại, rõ ràng rộng hơn người cậu.
37 Nhà Thang Khải Thần ở Bát Quái châu, cha anh ta đã qua đời, chị gái đã xuất giá, trong nhà chỉ còn lại một người mẹ. Anh ta nhiều lần muốn đón mẹ về ở cùng, bà lại nói vẫn không bỏ được vườn rau, tuy nói có thể thuê người trông giúp, nhưng chính mình trông nom vẫn yên tâm hơn, còn muốn thỉnh thoảng trông cháu giúp chị.
38 Chu Thích Hoài gọi điện mời bác sĩ đến.
Khi y tá đâm kim vào mu bàn tay cậu thiếu niên thì phải mất kha khá thời gian, mu bàn tay gầy gò, rất khó tìm được mạch máu.
39 Hai tuần sau, bệnh viêm phổi của Mặc Đồng cuối cùng cũng khỏi.
Nhưng, cậu lại không ăn được bất cứ thứ gì.
Thường là vừa ăn cơm xong liền nôn hết ra.
40 “Vô ích, vô ích thôi, cho dù tương lai tôi có ngày được nở mày nở mặt, cũng vẫn sẽ có người biết tôi là loại người gì. Trần tiên sinh, tôi dựa vào cái gì bịt miệng người ta mãi được?”
Trần Hạo Thiên nhìn vệt nước mắt trên mặt và vết mồ hôi trên trán cậu, rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu.