1 Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc.
2 “Tiểu Niệm, còn chưa xong à?” “À, chưa…” Thư Niệm đang chật vật chỉnh lại số tư liệu trước mặt, “Cũng sắp xong rồi…” Cậu thề rằng mình tuyệt đối không hề chểnh mảng, chẳng qua lấy hiệu suất làm việc của Tạ Viêm ra đối chiếu, tốc độ và độ chuẩn xác của cậu hiện tại là thấp tới nỗi khiến người ta hoài nghi liệu có phải đang tắc trách không.
3 “Tiểu Niệm à, cậu thật là tiết kiệm quá chừng. ” Có kẻ vừa bước ra khỏi phòng tắm, nửa nằm nửa ngồi, vừa bấm điều khiển từ xa chọn kênh vừa bất mãn bình luận.
4 Cậu dọn về khu nhà chính của Tạ gia đã được một thời gian. Nếu muốn hỏi về cảm nhận của Thư Niệm, thì chỉ có một chữ – Oải. Cậu đồ rằng Tạ Viêm vời cậu trở về, căn bản là đã có mưu đồ từ trước.
5 Sự tình tựa hồ khả quan hơn cậu những tưởng, mặc dù có vẻ là cũng chẳng đi tới đâu. Vốn tưởng đâu bị phán tử hình, nhưng nay xem ra, có lẽ chỉ là treo án tử.
6 Tôi cũng chưa bao giờ mơ mộng rồi cậu sẽ thích đàn ông. Nhầm tôi là con gái… cũng chẳng sao, cho dù là sự dịu dàng giả tạo, tôi vẫn thấy rất vui. Vậy nên tiếp theo đó, khi Tạ Viêm ôm cậu, tứ chi khăng khít cọ xát nhau, hắn lại không tự chủ được, mê mê màng màng mà cuồng nhiệt nâng gáy cậu lên hôn những nụ hôn vụn vặt rời rạc, cậu thôi cả chống cự, buông xuôi hé mở khuôn miệng.
7 Tạ Viêm về nhà thì cũng là lúc trời đã ngả tối, dạo gần đây hắn luôn làm việc ngoài giờ, tuy công việc căn bản chẳng lu bù thế. Nán lại công ty muộn vậy thực ra cũng chẳng có việc gì để mà làm.
8 Lúc từ biệt Thư Niệm, hắn có nói sau khi kết thúc hội nghị hôm nay sẽ về nước ngay lập tức. Song đến phút chót, người lên máy bay chỉ có một mình Quản lý Phạm “tận chức tận trách”.
9 Trong mắt hắn, Thư Niệm chỉ là Thư Niệm, từ bé đã xem như chú chó cưng để yêu thương, lớn lên vẫn là thứ hắn không nỡ buông khỏi tay, mọi đặc điểm về tuổi tác, giới tính thế nào đều tự động bỏ qua, chỉ còn lại một sự tồn tại giản đơn thuần túy mà thôi.
10 “Tiểu Viêm…” “Dạ?” Tạ Viêm thờ thẫn gắp đồ ăn. “Con cầm đũa ngược kìa. ” “À, à – “ Tạ Viêm trở đầu đũa lại, thờ thẫn gắp tiếp. Bà mẹ nào nhìn bộ dạng như người mất hồn của thằng con mình mà chẳng thấy lo đau đáu.
11 Tạ Viêm thấy bức bối. Bức bối không để đâu cho hết. Không sai, Thư Niệm đã trở về đúng như hắn muốn. Cậu ta tiếp tục ở căn phòng cạnh hắn như ý hắn, vẫn gánh hết trăm thứ việc không tên cho hắn, thoả mãn hàng mớ yêu cầu vô lý của hắn, vẫn trầm lặng ngoan ngoãn, nghe lời hắn, cung kính hắn như xưa.
12 Tuy đã nhắc đi nhắc lại bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng vừa nhìn thấy Thư Niệm thay đồ xong bước ra, hắn vẫn thừ người một lúc. “Ưm Tiểu Niệm, rất là hợp nha.
13 “Tôi không có ý đó,” đến lượt Thư Niệm xấu hổ, kỳ thật ý cậu chính là thế, “Thật sự không sao hết, đừng lo. ” Cậu vội nhìn quanh quất mọi nơi, tìm xem có thứ gì có thể dùng để lau áo không.
14 “Quản lý Thư, có người tìm anh. ” “Là ai?” “Cậu ta nói mang đồ đến cho anh. ” “Được, cho người ta vào đi. ” Sáng nay mới gọi vào số của Kha Lạc, nói cho y biết địa chỉ công ty, chiều đến lập tức có người mang quần áo tới, tác phong làm việc thật nhanh nhẹn.
15 “Quản lý Thư, cuối tuần mọi người kéo nhau đi tắm suối nước nóng, anh lại không đi nữa à? Phúc lợi của công ty, không xài cho đã thì thật phí của giời.
16 16 Thư Niệm chỉ cảm thấy tinh thần cậu càng ngày càng sa sút, vẻ mệt mỏi lộ hẳn ra ngoài, tối đến thì liên tục mất ngủ, tỉnh táo đến nỗi chỉ còn biết lặng thinh nhìn trần nhà tối u, ban ngày đi làm đầu đau như búa bổ, thái dương co giật loạn cả lên.
17 Kha Lạc buông đôi tay đang ôm chặt lấy đầu gối xuống, ngồi yên như cũ, khóe mắt đỏ hồng ngẩng đầu nhìn cậu, y vẫn chưa có ý định đứng lên. Thư Niệm bước tới, vươn đôi tay trìu mến xoa đầu y, chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn buồn giận và sự trách móc của y, đem hết khả năng ra dỗ dành y: “Thật xin lỗi, tôi đến muộn.
18 Tần ngần đứng trước cánh cồng đã đóng kín của nhà họ Tạ gần nửa ngày, cậu vẫn rút bàn tay đang nắm chặt xâu chia khóa ra khỗi túi, mò mẫm tìm ô khóa. Ổ khóa kim loại vốn lạnh lẽo đã hấp thu nhiệt độ ngất ngưởng trên người cậu, trở nên nóng hâm hâm.
19 Thư Niệm ra khỏi cửa rồi liền cắm đầu cắm cổ lao một mạch về phía trước. Dường như chỉ cần thân thể cứ gấp gáp chuyển động thì đầu óc cậu có thể dừng hoạt động, thì có thể không phải nhớ đến bất kỳ điều gì nữa.
20 “Tôi đã bảo tôi hết bệnh rồi mà. ” Thư Niệm gượng cười, nằm yên trên giường, mặc tình cho Kha Lạc đẩy nhiệt kế vào miệng mình. “ Nhưng mà sắc mặt anh nhìn có vẻ chưa khỏi hẳn đâu” Kha Lạc cúi đầu lẩm bẩm, phụng phịu hai má, “Bất kể thế nào, nghỉ ngơi nhiều vẫn tốt hơn.