1 Thư của Tề Nhạc Tư - Tần Tam Kiến
Hiện đại, đoản, ấm áp xen lẫn ngược nhẹ, buồn bã công x dương quang thụ
Một câu chuyện ngắn vô cùng đáng đọc.
Tề Nhạc Tư là một cậu học trò cấp hai, gia đình hạnh phúc, tính cách vui vẻ và tự tin.
2 Khang Đằng:
Triển tín giai. *
*Lời chào đầu thư mang tính lịch sự lễ phép được dùng khi viết thư ý chúc phúc hỏi thăm. Hi vọng khi bạn đọc dòng thư này mọi chuyện đều bình an yên lành (khỏe mạnh tốt đẹp)
Lời đầu thư có vẻ quá khuôn sáo, nhưng em lại không biết nên bắt đầu bức thư này như thế nào.
3 Ngày 20 tháng 10 năm 2003
Ngày hôm nay mẹ tôi đến, ở cửa sau phòng học lén lút nhìn tôi, tôi biết bà ta đến, nhưng làm bộ không nhìn thấy.
Tôi không biết bà ta làm như vậy có ý nghĩa gì, loại này giả nhân giả nghĩa này khiến người khác buồn nôn.
4 Tề Nhạc Tư:
Chào em.
Thật sự vui vẻ khi nhận được thư của em, đây là lần đầu tiên anh hồi âm cho người khác.
Gần đây chuyển cấp lên cấp ba, việc học khó hơn cấp hai rất nhiều, nhưng so với hồi lớp 9 áp lực lại nhỏ hơn không ít, khiến anh có thể có càng nhiều thời gian đọc và sáng tác.
5 Khang Đằng:
Triển tín giai!!!
Em không ngờ anh thật sự hồi âm cho em! Em thực sự rất rất vui vẻ!
Đây cũng là lần đầu tiên em viết thư cho người khác, khi mua tem dì kia nói tem tám mao là được rồi, thế nhưng em sợ anh không nhận được, vẫn dán tem một tệ hai*!
*một tệ hai bằng mười hai mao
Bạn cùng bàn em đến phòng chuyển phát thư của trường nhìn thấy có thư của em liền cầm về cho em, khi bạn nữ đó đưa thư cho em, em cứ nhìn địa chỉ người gửi thư đến, biết là anh ở nơi đó gửi cho em, em vui vẻ đến mức cả hai tiết học đều như trên mây!
Chữ viết của anh thật là đẹp, giống như văn chương của anh.
6 Ngày mùng 6 tháng 11 năm 2003
Nhân loại thật sự rất thích tự cho mình là đúng.
Tôi lại nhận được thư của thằng ngố kia, đã nói không cần gửi phong bì và tem cho tôi mà nó vẫn gửi theo thư đến.
7 Khang Đằng:
Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé!
Em quyết định sau này viết thư cho anh mở đầu không cần viết "Triển tín giai"* nữa, thật sự là quá thông thường ha ha.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm 2003 ngày 28 tháng 11
Thằng nhóc kia gửi tặng tôi một bức tranh.
9
Khang Đằng:
Haiz, không biết anh bây giờ ở nơi đâu, chắc đang đi chơi cùng ba mẹ nhỉ?
Thư của em cũng không cách nào gửi, chỉ có thể tích góp, đợi đến sau khi tựu trường gửi hết một lần cho anh.
10
Khang Đằng:
Anh đang làm gì vậy?
Nghỉ đông thật nhàm chán, tẻ nhạt cực độ.
Bây giờ em bỗng nhiên lĩnh ngộ ra một đạo lý, tại sao khi nghỉ đông và nghỉ hè, thầy giáo bố trí nhiều bài tập như vậy không phải là vì muốn chúng ta ôn tập lại kiến thức, mà chỉ là vì khiến chúng ta buồn ngủ ở nhà không muốn ra ngoài chơi!
Chẳng phải là chúng ta ở tuổi này cần phải ra ngoài chơi sao?
Được rồi, em cảm thấy con người ở mỗi giai đoạn tuổi tác đều cần phải cố gắng vui chơi.
11
Ngày 21 tháng 1 năm 2004
Ngày hôm nay mới là sinh nhật của tôi, nhưng ngày này, thà không có còn hơn.
Khi những ngôi nhà sáng đèn gia đình quây quần đoàn viên, tôi nghe ngoài cửa sổ tiếng pháo không ngừng rộn rã, tôi hận không thể tìm thứ gì bít lỗ tai mình lại.
12
Khang Đằng:
Trời ạ! Rốt cục sắp khai giảng rồi!
Các anh ngày bao nhiêu khai giảng vậy? Em viết xong bức thư này sau đó chuẩn bị đem toàn bộ thư viết trong đợt gửi hết gửi cho anh nha! Hi vọng anh vừa vào học liền có thể nhận được thư của em ~
Nghỉ đông ở nhà em vẽ tặng anh hai bức tranh, lúc trước anh không phải anh nói nghỉ xuân đi du lịch sao, em cũng không biết anh đi nơi nào, cho nên liền vẽ hai bức, một bức là anh ở cạnh biển, một bức là trong tuyết, haha.
13
Ngày 22 tháng 2 năm 2004
Vẫn không chuyển đi có lẽ tôi thật sự sẽ điên mất.
Không, không phải tôi điên rồi, chính là hắn chết rồi.
Tôi thật sự không hiểu tại sao cuộc sống của tôi lại như thế này? Trên thế giới nhiều người trải qua những ngày sống an ổn, tôi không cầu mong những thứ gì khác, chỉ cầu tôi có thể sống sót được, tại sao ước nguyện đơn giản như vậy cũng không được thực hiện?
Lão ta liên tục bốn ngày tại rình rập đợi ở cửa nhà tôi, tôi báo cảnh sát, nhưng đáng tiếc vô dụng.
14
Tề Nhạc Tư:
Đã lâu không liên lạc, kỳ nghỉ của em thế nào?
Nói thật, anh trải qua không quá vui vẻ.
Cho nên, khi anh thấy trong thư em viết không nhận được thư của anh cảm giác cuộc sống có chút trống vắng, anh rất vui vẻ.
15
Khang Đằng:
Anh làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên như vậy ╥﹏╥
Thật xin lỗi, em cũng không biết tại sao, đọc xong thư của anh liền không ngừng mà muốn nói với anh lời xin lỗi.
16
Ngày mùng 6 tháng 3 năm 2004
Tôi có thể dọn nhà rồi.
Cuối cùng.
Tuy rằng lần này không biết có thể trốn bao lâu, dù sao, trường học của tôi vẫn ở chỗ đó, người kia nếu thật sự không chịu buông tha tôi, thì dù tôi lại chuyển lại trốn cũng sẽ bị phát hiện.
17
Tề Nhạc Tư:
Anh không biết phải nói như thế nào mới có thể diễn tả nỗi khiếp sợ và cảm tạ của anh.
Em nói một chút xem em tại sao ngốc như vậy, bởi vì một câu nói của người xa lạ nơi phương xa liền ngốc nghếch mà đem nhiều tiền như vậy nhét vào trong phong thư gửi đến đây, em không sợ anh là một tên lừa gạt sao?
Em nói thật đi, số tiền lẻ đó có phải là tiền tiêu vặt của em hay không?
Thời điểm mở phong thư ra anh thật sự kinh ngạc nhìn đồ vật trước mắt không biết phải làm sao.
18
Ngày 10 tháng 3 năm 2004
Mấy ngày nay thanh tĩnh thấy, tâm tình của tôi cũng coi như bình tĩnh lại bắt đầu viết bản thảo.
Cuộc thi kia, tôi có lòng tin, trừ khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn tôi không có cách nào dự thi.
19 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khang Đằng:
Biết anh đã ổn hơn chút rồi, tâm trạng không yên nhiều ngày của em rốt cục cũng có thể yên tâm rồi.
20
Ngày 14 tháng 5 năm 2004
Tôi bắt đầu cảm thấy điều kỳ diệu nhất trên thế giới này, khó suy xét nhất chính là nhân sinh gặp gỡ.
Không ai có thể đoán được một giây sau mình sẽ gặp phải ai, sẽ tao ngộ chuyện gì, dù cho nguy hiểm ngay tại trước mặt bạn, đã mở ra cái miệng lớn như chậu máu, bạn lại vẫn như cũ không chút cảm giác nào bước nhanh mà về phía trước.