1 Cẩm Tiêm bố trang.
“Gia… Từ từ, gia!” Gã sai vặt cứ cất giọng gọi ko ngớt, tay cũng làm việc ko nghĩ ngơi. Lúc thì cắm cúi giúp khách nhân lựa vải, gói lại thỏa đáng, khi thì vội vàng đếm tiền, thối lại tiền, rồi ngẩng đầu lên nhìn người ta mỉm cười “Cô nương đi thong thả.
2 Tiền phủ.
Tiền lão gia tổ chức sáu mươi đại thọ. Tiệc mừng của nhà giàu đương nhiên rất phô trương và xa hoa, dựng lều thiết yến hết cả khoảng sân rộng.
3 Đầu đau tưởng nứt ra được. Đoàn Ngọc miễn cưỡng mở mắt, vỗ vỗ trán, xốc lên chăn. Khởi động thân mình ngồi ở mép giường. Nhìn quanh, thấy 1 căn phòng hoàn toàn xa lạ.
4 Bước vào căn phòng xa lạ, nhìn khắp xung quanh, bài trí thật khác biệt. Thong thả bước ra ban công bên ngoài phòng, hương thơm ngát theo gió thật tự nhiên rót vào tâm can.
5 Kho hàng cách Cẩm Tiêm bố trang cũng ko xa lắm, tính ra đi khoảng nửa canh giờ là đến.
Phàn Chân Tường mời bốn gã hán tử ngày đêm thay phiên canh gác.
6 Mấy bộ nam trang bằng chất liệu thượng đẳng bị vứt trên bình phong. Đã vài ba ngày rồi, người phía sau bình phong đến liếc 1 cái còn ko thèm, nói gì đến mặc nó lên người.
7 Phàn Chân Tường trong Quý quản sự bàn bạc 1 lúc lâu. Chính là liên quan đến chuyện buôn bán của tiệm vải. Nói rõ từ nay về về sau sẽ ko tiêu thụ gấm hoa của phường dệt Chương thị nữa.
8 “Về nhà được chưa?” Vẻ mặt của Đòan Ngọc ngây ra thật vô vị liếc nam nhân xấu xí 1 cái. Lúc này bụng đói kêu vang, cậu bắt đầu nhớ đến hương thơm của cơm trong nhà của hắn rồi….
9 Vô cùng thê thảm…
Thẩm Tứ quay mặt đi, ko dám nhìn Đoàn công tử mà gia ôm trở về.
Liên tục mang nước đến đổi lấy chậu máu loãng, cố dằn xuống cảm giác buồn nôn do mùi máu tanh nồng gây nên, Thẩm Tứ nhanh chóng chạy ra ngoài.
10 Một bức tranh thêu khiến cho người của Lục gia trở nên vô cùng căng thẳng. Lục bà còn bảo bọn người hầu lui ra, trong phòng chì còn lại hai người con dâu, cháu trai và cháu dâu.
11 Từ khi Đoàn công tử bỏ đi, đã hai tháng rồi, gia vẫn ko tha thứ cho nó. Thẩm Tứ cúi đầu, giờ có hối hận cũng ko còn kịp rồi.
Nó ko nên đuổi Đoàn công tử ra ngoài.
12 Thời gian như trở về trước kia, cậu bị thương, hắn túc trực ở bên.
Lòng nóng như lửa đốt mà rơi vào chờ đợi trong vô tận. “Đại phu, thương thế của hắn thế nào rồi?” Phàn Chân Tường đã hỏi câu này ko dưới mấy chục lần rồi.
13 Ngày qua ngày, khí hậu bên ngoài bắt đầu ấm dần lên. Chớp mắt đã đến mùa xuân, trăm hoa đua nở.
Vết thương ở vai trái đã hoàn toàn bình phục. Đoàn Ngọc nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, cầm lấy chậu rửa mặt, cúi đầu, lòng do dự 1 lúc lâu.
14 Đoàn nhi, ngươi thêu để giết thời gian sao?” Phàn Chân Tường lau dấu vết còn vương lại đêm qua, nhân tiện thoa thuốc vào vết sẹo cho cậu.
“Ừhm. ” Mặt cậu hơi ửng đỏ, cắn môi, ngượng ngùng nắm lấy áo.
15 Phàn Chân Tường và em rể Lục Tam Thiểu đang ở bến cảng để xử lý thương vụ.
Vải vóc, hàng thêu được vận chuyển từ ngoài biển vào bố trang rồi lại được phân phát ra nhiều nơi khác nhau.
16 Hai người sau 1 lúc lâu lưu luyến thì Đoàn Ngọc bắt đầu mệt mõi mà tựa sát vào người nam nhân. Cậu dán tai vào nơi trái tim đang đập rộn ràng, rồi từ từ đợi nó trở nên trầm ổn.
17 Mãi đến 2 ngày sau, tên kia vẫn ko chịu về, làm cho hắn phải nếm trải tư vị phòng không 1 mình. Buồn bực!
Trừng mắt nhìn người ta đang ở cạnh Chân Nhi.
18 Nữa đêm, Phàn Chân Tường đang chăm chú xem sổ sách của cửa hàng. Ước tính lợi nhuận của tháng sau chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn nữa. Việc làm ăn của bố trang càng ngày càng vững vàng thịnh vượng.
19 Ba năm sau ─
Cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa thơm.
Đoàn Ngọc đang bế 1 oa nhi 3 tháng tuổi, ngồi trong đình hóng mát mà cười đùa.
Đứa bé họ Phàn, tên Kế Nghiệp.