1 Xác chết la liệt, trên mặt biển nổi lên từng làn hơi tanh nồng, trên con đường bắt buộc phải qua để vào long cung, binh tướng đáy biển tử thương vô số, chỉ ngay vừa rồi, Hải Giải (cua biển) thị lang suýt nữa đã bị chém đứt nữa cái càng ngay tại chỗ.
2
Ân Quyết vẫn tỉnh lại, sau năm trăm năm.
Chân thân của Ân Quyết là một con rồng, trong thân thể chảy dòng máu của Thanh long thượng cổ, năm trăm năm trước vừa lên vị trí Thanh Long quân chưa lâu, y đã rất vinh hạnh nếm được tư vị một kiếm Tru Tiên từ nam nhân đó, xác thịt tan biến, ba hồn bảy phách cũng bị đánh tan hoàn toàn, y chỉ dựa vào bản năng giữ lại một phần nguyên thần của mình trong ngọc quyết đeo trên cổ.
3
Nếu nhất định phải tìm một từ hình dung hình tượng của Ân Quyết lúc này, đó chính là: Như ma như ảo.
Nếu nhất định phải tìm một từ hình dung tâm trạng của Tạ Vũ lúc này, đó chính là: Hỗn loạn trong gió.
4
Phòng nghị sự có hơi cũ kỹ, nhưng rất có mùi vị năm tháng.
Tay vịn ghế gỗ lê kiểu cũ đã sờn nhiều, bàn cũng thế, bên góc vốn phải có hoa văn chạm trổ lại không biết đã bị ai gọt đi, thật đáng tiếc.
5 Ân Quyết quả thật bị xe đụng, đã thế còn không nhẹ, trực tiếp khiến cho nguyên thần rời khỏi thân thể, đã thế còn đập đầu xuống, chỗ vết thương không ngừng chảy máu, cụ thể bị thương đến độ nào y cũng không biết, nhưng thân thể này có thể đổi cái mới.
6 Ngày hôm sau Ân Quyết đã tỉnh lại, sau khi tỉnh mặt luôn cứng ngắt, tâm trạng phiền muộn, nguyên nhân là y phát hiện y không thể ra khỏi thân thể rách nát này, nguyên thần không biết tại sao đã bị cố định triệt để trong thân thể này, hiện tại thì tốt rồi, từ khi tỉnh lại trên người không chỗ nào không đau, còn liên tục cảm thấy buồn nôn, nghe nói là hậu di chứng của chấn động não gì đó.
7
Đám người lầu dưới còn chưa nhận được thông báo thì vẫn tốt, chỉ hơi khó hiểu tại sao bầu không khí trong bệnh viện lại đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trước khi đám đông ở tầng trên chìm vào hoảng loạn, ở lầu sáu đã phát sinh nguyên nhân của cả câu chuyện.
8 Qua một lát, Long Sùng Vũ cất di động đi, từ ban công hít thở không khí thoáng xong liền trở vào, đại khái là giao phó rõ ràng công việc trong đội cảnh sát, sắc mặt hòa hoãn đi nhiều, thấy Ân Quyết ngẩn ngơ liền tự cười nhạo: “Chúng ta phải ở chung vài ngày rồi.
9 Ân Quyết chỉ từng thấy Tạ Vũ chơi cái thứ gọi là máy tính xách tay này, nhưng y chưa từng chạm vào, lần đầu tiên rất mới mẻ nghiên cứu trên trên dưới dưới một phen, kết quả thứ này vào tay y lại không thú vị thần kỳ như trong tay Tạ Vũ.
10
Vì bị chấn động não, tuy Ân Quyết không đến trình độ vừa ăn liền ói, nhưng sự thèm ăn cũng giảm mạnh.
Khi y thấy bánh bông lan và xúc xích, con mắt cuối cùng cũng có dao động cảm xúc, gương mặt bình thường lạnh lùng cũng mang theo cảm giác thỏa mãn khó phát giác.
11
Đúng, không có tiếng cầu cứu, phải chăng vừa rồi người thét lên đã không thể nào mở miệng được nữa?
Thời gian này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cho dù thần kinh có thô đi chăng nữa cũng không chịu nổi giằng co như thế.
12
Thật ra Long Sùng Vũ cảm thấy Ân Quyết không lãnh đạm như vẻ ngoài y biểu hiện, hắn ho khan một tiếng, thăm dò: “Hôm đó tôi đến bệnh viện thăm cậu, cô gái đó là bạn gái của cậu?”
Tạ Vũ? Ân Quyết quả quyết lắc đầu, nếu chiếu theo tuổi tác để tính bối phận, Tạ Vũ có thể làm chắt gái mười mấy đời của y rồi, y chỉ xem cô như tiểu bối để yêu thương.
13
Ân Quyết đi đến rìa pháp trận, nhìn dây đỏ chồng chéo phức tạp dần bện thành một cái lưới lớn, bao kín miệng giếng cổ, mà rêu xanh bên miệng giếng cổ đã bị cạo sạch sẽ, lộ ra pháp văn đậm đậm nhạt nhạt, y đột nhiên nói: “Nơi này vốn là một lối vào bị bỏ hoang?”
Lão thái gia gật đầu: “Cho nên tôi mới dám quyết định như thế, điện hạ…”
“Người trong nhà đều đi cùng sao?” Ân Quyết ngắt lời.
14 Sở dĩ Long Sùng Vũ khiến Ân Quyết sợ hãi như thế, trừ bản thân hắn ra, còn có một nguyên nhân chính là ma khí âm trầm mà hắn không ngừng phát tán. Cũng giống như linh khí vô cùng có lợi cho Ân Quyết, ma khí cũng không khác gì linh khí vô cùng có lợi cho Long Sùng Vũ.
15 Hai nhân cách có thể cùng nhau chia sẻ ký ức, nhưng những chuyện năm trăm năm trước lại không nằm trong phạm vi cùng chia sẻ, cho nên Long Sùng Vũ ban ngày so với Long Sùng Vũ ban đêm thì khoan hậu ôn hòa hơn, không hiểu trần thế dơ bẩn trăm năm, cũng không biết làm sao sử dụng năng lực của mình, hắn có hảo cảm với Ân Quyết, nên chỉ một lòng một dạ muốn đối xử tốt với y, nhưng hành động của hắn vào ban đêm lại khiến hắn vô cùng khó xử.
16 Ân Quyết trợn to mắt, ngẩn ngơ nhìn nam nhân đang đè lên người mình, y không biết tại sao mình đang ngâm thoải mái thì đột nhiên bị kéo ra ngoài, sau đó trực tiếp nằm bên dưới thân thể vừa cứng vừa rắn của Long Sùng Vũ, trên người Long Sùng Vũ nóng hổi, cũng rất ấm.
17
Vẻ mặt Long Sùng Vũ cứng lại, ánh mắt thoáng cái trở nên sắc bén.
Đột nhiên, Ân Quyết đưa tay cầm lấy tờ giấy phạt nhẹ tơn đó, chỉ thấy ngay khi y chạm vào, giấy phạt đột nhiên phát ra tia sáng nhạt, biến thành một tờ giấy bình thường nhưng lại được viết chi chít, bên trên dùng bút mực đen ghi rằng: “Nếu tận thế đến, thì làm theo những gì ghi dưới đây, mau chạy trốn.
18
Tại sao…
Long Sùng Vũ bóp cổ tay Ân Quyết nói: “Cho ta biết lý do. ”
Ân Quyết trầm mặc, ánh mắt như đầm nước đã đóng băng từ lâu không gợn chút sóng, nếu y nói rồi, giữa bọn họ sẽ càng khó tính rõ, thà rằng y để bản thân chịu thiệt, tương lai cũng dễ cắt nghiệt duyên.
19
Long Sùng Vũ nói nuôi Ân Quyết thật tốt có vẻ sẽ thật sự bắt đầu đối tốt với y, bất kể khi nói chuyện hay khi đút cơm…
Đúng, đút cơm, Long Sùng Vũ chưa từng biết Long quân của hắn lại tùy tính như thế, nói không ăn là không ăn.
20 Long Sùng Vũ siết chặt cán bút, ngưng thần, tiếp tục vẽ pháp chú lên khung cửa, pháp chú này không cần dùng linh lực gia trợ, ngược lại, dùng oan hồn trộn ma khí mới càng phát huy được uy lực của nó lên đến mức mạnh nhất, tác dụng của nó trừ có thể chống lại tang thi, còn có một cái khác chính là hấp thụ và ngưng tụ khí dơ bẩn trên người tang thi.