101 Long Sùng Vũ cảm thấy đi cùng với Tạ Vũ thật sự quá mất mặt, năm phút trước cô còn hơi xấu hổ nói chuyện với người đàn ông xa lạ đó, năm phút sau ngay cả người được Ân Quyết đặc biệt phái đến đón họ cũng bắt đầu chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của Tạ Vũ.
102 Từ sau ngày bị Cửu Anh cưỡng chế ***, Ân Quyết quên luôn cái răng sữa của mình, liên tục lạnh nhạt với Long Sùng Vũ hơn một tháng, mỗi ngày xử lý công vụ xong thì bắt đầu dạo chơi khắp nơi.
103
Khi người áo đen chạy về viện ẩn cư của họ, Ân Thiển đang yên tĩnh đứng trước một cây linh thảo, sau khi phát hiện động tĩnh, hắn hơi quay người qua nói: “Sao hôm nay về sớm vậy?”
Người đó trầm mặc đứng tại chỗ, giống như đã nhìn Ân Thiển rất lâu: “Vì…”
Ân Thiển nhàn nhạt đảo mắt nhìn hắn, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Bị thương sao?”
Thân thể kẻ đó lập tức cứng lại, tuy gương mặt bị bao kín trong vải đen dày, nhưng không biết tại sao, Ân Thiển vẫn cảm giác được cảm xúc dao động của hắn, “Chỉ là không cẩn thận trúng độc thôi.
104 Trầm Dung Giản nói chuyện với Ân Thiển một lát, tâm trạng bi ai cũng giảm bớt một chút, thế là hắn lại cọ lên mặt Ân Thiển, dán vào trán đối phương, tùy ý hô hấp của Ân Thiển trêu chọc tâm tư của mình: “Mỹ nhân, thức dậy thôi.
105
Sau kinh ngạc ban đầu, Ân Thiển đã bình tĩnh lại, vừa chậm rì rì đi vào bếp vừa nói: “Ta khát. ”
“Ta giúp ngươi. ” Trầm Dung Giản biết Ân Thiển không muốn quản chuyện của mình, bèn dời đề tài: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
Ân Thiển nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt chế nhạo: “Ta có thể đi đâu?”
Trầm Dung Giản khựng lại, Ân Thiển biểu đạt bất mãn với sự giam cầm của hắn! Hắn chỉ đành hạ giọng nói: “Ta chỉ sợ ngươi không từ mà biệt thôi.
106
Ân Thiển thi một pháp thuật nhỏ, ra khỏi đường giếng, chuyện đầu tiên làm chính là chạy về hồ trấn hải xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hồ trấn hải nằm ở phía bắc cung điện, nguyên con đường đều được trải bằng đá cuội, quanh năm ấm áp ẩm ướt, hồ nước tràn đầy, bên hồ hoa cỏ um tùm, chẳng qua những thứ này đều là dáng vẻ trong trí nhớ của Ân Thiển.
107 Thư phòng không được thu dọn sạch sẽ như những phòng khác, vì sách thật sự quá loạn, có cái chất bên góc tường, có cái nằm dưới đất, thực sự làm người ta đau đầu.
108
Ngoài hang động đang đổ tuyết lớn. Huyết Phong – Light
Vào ba ngày trước, Đồ Tử và sói con cùng đội ngũ săn bắt của nhân tộc đang trên đường trở về, kết quả xảy ra bi kịch, tuyết lớn đổ xuống chưa bao lâu họ đã bị lạc mọi người.
109
Đừng trách Đồ Tử vô dụng như thế, đó là vì từ đời lão tổ tông của hắn, nỗi sợ hãi đối với động vật ăn thịt đã khắc sâu vào trong máu thịt, đặc biệt là loài sói tính tình gian xảo…
Thế là kinh nghiệm mà vô số tiền bối cách mạng dùng máu tươi tổng kết ra, chỉ đúc kết gọn trong một câu – không tự tìm chết, thì sẽ không chết.
110
(Xảy ra sau lúc Ân Quyết bị mất linh tuệ. )
Đêm khuya, gió yên sóng lặng. Huyết Phong – Light
Ân Quyết đang ngủ đột nhiên tỉnh giấc, kết quả sờ khắp giường cũng không tìm thấy Long Sùng Vũ: “Chủ nhân?”
Ân Quyết sột soạt ngồi dậy, dường như y nghe thấy có người đang nói chuyện ngoài phòng khách, y muốn qua xem thử.
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 8
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường
Số chương: 32