1 “Phanh” sau gáy máu chảy tuôn trào, bắn tung toé lên nửa khuôn mặt Mục Giai Âm, ánh mắt dần mơ hồ, cô chỉ mơ màn nhìn thấy Mục giai Nhan hét lên rùi lui về phía sau…
Mục Giai Âm khoé miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười châm chọc, nắm chặt mảnh sứ, cô hướng tới Mục Giai Nhan đang há hốc mồm, hại cô ra nông nỗi này, Mục Giai Nhan cô nhất định chết không tử tế.
2 Quyền Thiệu Viêm Nhíu mày mở mắt, thấy khí thế sắc bén của cô, chỉ là thùng rỗng mà thôi. Nhưng mà…dám kề vũ khí vào cổ anh, cô là người đầu tiền. Nhưng mà, lúc thấy gương mặt của cô, liền bỏ ý định quăng cô xuống đất, “Mục Giai Âm?”
“ Anh biết tôi?” Mục Giai Âm giật mình nhín Quyền Thiệu Viêm, bọn họ chưa gặp nhau bao giờ mà.
3 "Anh lại muốn làm gì?"
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm chậm rãi mặc quần áo trước mặt cô, động tác tao nhã như tiên hạ trần.
"Mặc quần áo" Quyền Thiệu Viêm đến tủ đồ lấy ra một kiện váy áo màu đen đưa cho Mục Giai Âm.
4 Lưu Duệ gần như phóng lên xe, nhanh chóng khởi động máy.
Lại là tân binh, bắt hắn đi đối mặt với đám tân binh không bằng cho hắn đi đối mặt với đám phần tử khủng bố còn hơn.
5 Ánh mắt không khác nhau lắm -- không kiên nhẫn, Quyền Thiệu Viêm đối với Lưu Duệ không thức thời cảm thấy không có chút kiên nhẫn nào, Mục Giai Âm lại vì chuyện ông nội mà không kiên nhẫn.
6 Đối với hành vi tự ý xông vào phòng bệnh của hai người kia, bác sĩ tự nhiên không dám ngăn cản.
"Ông nội" đứng trước giường bệnh Mục Giai Âm giọng điệu nhút nhát cùng lo lắng gọi, rõ ràng là ông nội rất thương cô.
7 Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm, thấy Quyền Thiệu Viêm không có ý muốn trả lời, liền gật gật đầu.
Trên mặt Mục Uẩn Ngạo cũng xuất hiện ý cười, sau đó liền nhíu mày "Giai Âm, ngày hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Mục Giai Âm do dự một lát, không biết nên giải thích như thế nào.
8 Mục Giai Âm nghe Quyền Thiệu Viêm nói không chút khách khí, lo lắng Quyền Duệ Tân vì vậy mà ấn tượng với cô càng kém, trong lúc cấp bách liền đưa tay đẩy đẩy thắt lưng Quyền Thiệu Viêm.
9 Chẳng lẽ vì tối hôm qua ngủ cùng nhau, hôm nay Quyền Thiệu Viêm nhiều lần giải vây giúp, đối với Quyền Thiệu Viêm cô liền sinh ra hảo cảm? Cô không phải người dễ dàng bị cảm động như vậy chứ.
10 Mục Giai Âm nhanh tay đến đầu giường nhận điện thoại.
Điện thoại truyền đến giọng nói sang sảng của chị hai "Giai Âm, chị vừa mới qua thăm ông nội, bác sĩ nói không được quấy rầy ông.
11 "Tôi tự ngã. " Mục Giai Âm học Quyền Thiệu Viêm giọng điệu lạnh lùng nói với Tả Trí Viễn. Tả Trí Viễn mặc kệ là biểu cảm hay giọng điệu đều nhìn không ra một tia sơ hở, thật giống như hắn là thật sự quan tâm cô.
12 Khoa chỉnh hình, bác sĩ dùng ánh mắt đồng tình nhìn cánh tay bị thương của Mục Giai Âm, một ngày bị thương hai lần Haiz…Mục Giai Âm đúng là mệnh chịu khổ.
13 "Quyền Duệ Tân, ông lại tới ăn chực!" Mục Uẩn Ngạo thấy Quyền Duệ Tân liền trợn mắt mắng.
"Không có biện pháp, ai bảo cháu dâu làm cơm so với đầu bếp cao cấp còn ngon hơn?" Quyền Duệ Tân cười hề hề hai tay xoa xoa nhìn Mục Giai Âm khen ngợi, sau đó phản bác nói "Cái gì mà ăn chực, Giai Âm là cháu dâu của tôi, ăn chực cũng là ông ăn!"
Thấy Quyền Duệ Tân thật chướng mắt, bệnh cũng khoẻ không nổi, Mục Uẩn Ngạo hừ lạnh một tiếng nói "Giai Âm là cháu gái tôi, nếu bàn về thân, cũng là thân với tôi hơn.
14 Mục Giai Âm chủ động đến phụ giúp, mục đích của cô chỉ có một chính là mượn lòng người. Kiếp trước, Mục Giai Nhan người thứ ba khiến cho hoàn cảnh của cô khốn cùng thất vọng đến như vậy, còn bị người khác nói báo ứng chưa đủ.
15 Mục Uẩn Ngạo cùng Quyền Duệ Tân trao đổi ánh mắt, mặt hai người đều đen lại.
Quyền gia hiện tại có Quyền Thiệu Viêm đang xuất ngoại làm nhiệm vụ, người em trai ở trên thương trường, tuy đấu đá nhau nhưng cũng không nguy hiểm gì, cô em út thì vẫn còn đang là học sinh trung học, khả năng nguy hiểm lại càng không có, vậy người duy nhất có khả năng gặp chuyện không may chính là Quyền Thiệu Viêm.
16 Ở nước ngoài luôn món chính luôn lấy thịt làm chủ, nhiều năm ở nước ngoài làm nhiệm vụ như vậy, lẽ ra Quyền Thiệu Viêm sớm đã thành thói quen. Nhưng lúc này Quyền Thiệu Viêm thật muốn sớm quay về nước, nguyên nhân không phải vì đồ ăn, mà vì cô vợ nhỏ ở nhà kia.
17 "Vừa mới trở lại, thấy em đang nói chuyện với ông, nên anh không gọi. " Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng vuốt tóc Mục Giai Âm, thấy Mục Giai Âm không trốn tránh, trong giọng nói mới mang theo vài phần nhẹ nhàng "Thế nào mới mấy ngày không gặp, em liền biến ngốc như vậy?"
"Em nào có ngốc?" Cô mới không thừa nhận vừa rồi ngây ngốc nhìn anh: "Em chỉ là đang nghĩ.
18 "Không phải anh nói không chạm vào em sao?" Đợi khi người nào đó thoả mãn, cô mới liều mạng thở, lên án nói: "Quyền Thiệu Viêm, nói chuyện không giữ lời.
19 Sáng ngày thứ hai, Mục Giai Âm có hai cảm giác, một là lần này không tỉnh lại từ ác mộng, tinh thần sảng khoái! Còn hai là. . . Cô biết đại khái là cô sợ hãi khi gặp ác mộng, nhưng vì sao…cô lại bám chặt lấy Quyền Thiệu Viêm?
Bây giờ muốn thần không biết quỷ không hay ra khỏi người Quyền Thiệu Viêm ra cũng không dễ dàng.
20 Lúc trước anh đi xin điều lệnh, tên Tổng tư lệnh kia không biết xấu hổ la hét muốn nhường chức Tổng tư lệnh cho anh, chỉ là không biết tại sao tên kia lại đột nhiên không om sòm nữa.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đô Thị, Tiên Hiệp
Số chương: 41
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 100