41
“Chít chít chít chít!!!!!!”
Sóc con đang trong trạng thái choáng váng lập tức thét lên thảm thiết, bắn người lên đồng thời lông trên đuôi cũng xù lên như quả cầu lông tròn vo.
42 Thời gian cử hành đại hội được định vào bảy giờ tối, chính là lúc các tang thi sục sôi nhất, nhưng đại khái các yêu thú đều ỷ vào đây là địa bàn của mình, bản thân lại có thể chất đặc thù không dễ bị lây nhiễm, nên không đặt những tang thi lao loạn khắp nơi vào mắt.
43
Ân Quyết phát giác ánh mắt của các yêu quái xung quanh lúc này đã biến đổi, thân thể y cũng cứng lại, nắm chặt tay áo Long Sùng Vũ, không biết làm sao: “Chủ nhân…”
Long Sùng Vũ xoa lòng bàn tay y, vẻ mặt chìm trong âm u, hắn nói với ông cụ: “Dẫn chúng tôi đi xem thử.
44 Cước bộ đám mèo núi giao nhau, góc độ tấn công gian xảo cực điểm, hơn nữa thân hình chúng linh hoạt, nếu không chém đúng bộ vị quan trọng, chúng dù cụt tay hay thiếu chân cũng vẫn có thể lao đến.
45
Ông cụ thở dài, sắc mặt ngưng trọng nói: “Ở đây không an toàn, nếu khách quý không để ý, mời các ngài dời bước. ”
Quả thật, hiện tại trên quảng trường đang tỏa đầy mùi tanh thối, không khí náo nhiệt trước đó cũng hoàn toàn bị xua tan, yêu hỏa đỏ rực thấp sáng, lộ ra vị đạo âm trầm thảm liệt.
46 Dưới ánh trăng, mặt người đó mang nét đẹp khó phân biệt đực cái, hắn nhìn Ân Quyết mặt không biểu cảm bước qua, những ký ức trong lòng cũng theo đó bị đánh thức, càng lúc càng trở nên rõ ràng linh động.
47
Xà yêu không thoái nhượng bước tới một bước, vạch cổ áo Ân Quyết ra, động tác quá khích dẫn đến Ân Quyết bị văng mất hai cái nút áo.
Trên cần cổ và xương quai xanh lộ ra, phủ đầy vết hôn chồng chéo hỗn loạn, thậm chí còn có vết cắn và vết ngón tay, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được sức mạnh đó dã man cỡ nào, hơn nữa còn kéo dài đến trên ngực đã bị áo che phủ.
48
“Chuyện gì?” Long Sùng Vũ nhíu mày, kỳ quái nói: “Tôi cho rằng yêu tộc bình thường sẽ không thích thiếu nhân tình của người khác. ”
Ân Quyết gật đầu, hờ hững nói: “Tuy không phải phần lớn đều thế, nhưng họ quả thật rất xem trọng lời thề và hẹn định.
49
Ngay lúc này, trong lùm cỏ bên cạnh đột nhiên truyền ra mấy tiếng lạo xạo.
Đồ Tử: “…”
Ân Quyết: “…”
Đồ Tử sửng sốt một chút, có chút bất đắc dĩ giải thích với Ân Quyết: “Là một thú con không nghe lời.
50 Cô gái từ trên lầu nhìn xuống, Đồ Tử cách cô càng lúc càng gần, thế là cuối cùng không còn gân giọng kêu gào nữa, chỉ là, cũng vì vừa rồi cảm xúc của cô tan vỡ, âm thanh đã dẫn đến không ít tang thi tìm về hướng này.
51
Đồ Tử tỏ vẻ đã hiểu, “Tôi sẽ mang hắn ra ngoài, đến thành phố W xem thử, quân đội đã trú đóng ở đó, hơn nữa cũng đang nghiên cứu thuốc mới. ”
Lâm Muội nghe thế sắc mặt thả lỏng không ít, cô nắm chặt tay thanh niên trên giường, nhỏ giọng cầu nguyện: “Đừng chết, nếu anh chết… em sẽ…”
“Cô nói gì?” Mấy chữ cuối cùng Đồ Tử không nghe rõ, hắn thoáng ngẩn người, ánh mắt không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ.
52
Đồ Tử lại gần một chút, cúi đầu nhìn, sau đó lập tức ngẩn ngơ, Lâm Muội nhắm chặt mắt, mồ hôi ướt đẫm bên tóc mai, hai má đỏ hồng, rất bất thường.
“Muội Muội?!” Đồ Tử lắc Lâm Muội, lại phát hiện cô đã không tỉnh.
53
Nếu trực tiếp mở miệng hỏi đại khái sẽ bị Long Sùng Vũ đối phó cho qua… Ân Quyết hơi suy tư, quyết định vẫn nên tạm thời gác lại.
Mà trạng thái của Đồ Tử không cần hỏi cũng biết, sắc đỏ trong con mắt yêu dị của hắn đã tối đi rất nhiều, khi đi khỏi bước chân cũng loạn, đặc biệt là khi đi ngang qua thi thể bị hắn ném khỏi cửa sổ, khí tức toàn thân đều bắt đầu có xu thế bạo tăng.
54 Đồ Tử cố gắng nén vị tanh ngọt trong cổ họng, ánh mắt tối đi, tình trạng của Lâm Muội đã tệ lắm rồi, qua thêm vài tiếng nữa, đại khái sẽ hoàn toàn chuyển biến.
55 Thỏ sinh bệnh rồi, từ sau khi bị sói con ngậm về thì vẫn ngủ mơ màng, toàn thân run rẩy nóng hổi, ngay cả đám lông trắng tuyết cũng bết lại thành cục vô cùng đáng thương.
56
Bà cụ đợi cô gái kia đóng cửa lại, bèn an ủi Long Sùng Vũ: “Không sao, đừng để ý tới cô ta, ăn cơm trước đi. ”
Vì con trai về, bà cụ rất vui, lấy thịt sấy lúc trước không nỡ ăn ra, cắt một khúc, xào thêm một món với bắp cải, dĩa này là món nhỏ đặc biệt dùng dể tẩy trần cho họ.
57 Quả thật không giống, hai nửa linh hồn đều có nhân cách khác nhau, một người dịu dàng vững vàng, một người âm trầm đa nghi. Tuy về phương diện chiếm hữu Ân Quyết thì vô cùng tương tự, nhưng về mặt xử lý mọi chuyện thì lại cực kỳ khác nhau.
58 Cho dù Long Sùng Vũ có đầu thai thành phàm nhân gần như cũng không biến hóa gì quá lớn, chẳng qua không còn nhìn ra dáng vẻ sa sút lúc bị giam trong lao ngục năm trăm năm trước nữa, hiện tại hắn mặc đồ đen thẳng tắp, ra hình người rồi.
59
Vốn cho rằng Tạ Vũ dẫn họ đến nhà khách gì đó, nhưng không ngờ cuối cùng lại là một tiểu khu biệt thự.
Tạ Vũ chỉ căn biệt thự giống hệt phía nam cho Ân Quyết: “Ông cố ở đó, chú dì thì ở căn đối diện hai người, mở cửa sổ là thấy được… Khu biệt thự này vốn là do những người có tiền thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn ở nông thôn xây nên, hiện tại trên cơ bản mọi người đều dọn vào trong tiểu khu này rồi.
60 Tối hôm đó, Long Sùng Vũ vẫn không nỡ làm đến bước cuối cùng, vì khi hắn phát tiết, Ân Quyết vì không kịp rút ra mà bị mắc nghẹn, ngay cả khóe mắt cũng không tự chủ chảy ra nước.