21 Mồ hôi chảy ướt lưng tài xế, hắn vội gật đầu không dám nói thêm lời nào, lập tức quay đầu xe chạy về một hướng khác, không phải hắn không muốn phản kháng, nhưng thân thủ của người đàn ông ngồi cạnh quá quái dị, hắn vẫn còn muốn sống.
22 Trong vùng tăm tối trước mặt sớm không còn bóng người, phía sau Tạ Tín bị dọa gào khóc thảm thiết đã dẫn dụ các tang thi xung quanh trở nên hưng phấn không thôi.
23 Không có thanh ngọc, y không có cách nào vào trong hấp thu linh khí, Ân Quyết chỉ có thể lê bước chân nặng nề thay bộ đồ dính máu trên người, sau đó gói lại ném qua cửa sổ xuống bãi cỏ bên dưới.
24
Ân Quyết sửng sốt, lặng lẽ nhìn chủ tiệm trẻ tuổi không ngừng đổ mồ hôi kia nửa ngày.
Long Sùng Vũ nhíu mày, như cười như không nói: “Gọi tôi?”
Chủ tiệm nuốt nước miếng, liếc mắt thấy vẻ mặt Ân Quyết như thể sắp bị vạch trần chân tướng, cuối cùng vừa lau mồ hôi vừa nói: “Phải… phải a ha ha ha…”
Ân Quyết: “= =…”
Long Sùng Vũ đầy hàm ý liếc mắt nhìn người đàn ông ăn mặc cẩu thả một cái, dời đề tài: “Giấy bùa tôi nói lúc trước…”
“Có! Có! Nhất định có, tôi đã chuẩn bị cho anh rồi.
25
Phản ứng đầu tiên của chủ tiệm là liên mồm phủ nhận: “Không! Tôi không thấy gì hết!”
Long Sùng Vũ nhìn phản ứng này càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, chỉ nhàn nhạt nhếch môi, yên lặng nhìn người đó.
26
Ân Quyết lại gần chủ tiệm như xác cá chết khô kia, thấp giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Chủ tiệm nằm ngửa, lắc đầu, trước mắt là gương mặt nghênh đón ánh mặt trời mỏng manh ngày đông của Ân Quyết, tuấn mỹ thanh lãnh, hắn nhìn xong lại liên tục cảm thán, đây chính là mệnh a, giống như mệnh của hắn tuy rằng tiện, nhưng cuộc sống bất kể ra sao vẫn còn rất dài.
27
Giữa trưa, một chiếc Hummer không ngừng nghỉ chạy trên đường cao tốc, tận hai tiếng sau mới bất ngờ bị cản lại ở trạm thu phí.
Cửa sổ trạm thu phí sớm đã trống không, nhưng bên đường lại có bốn người đàn ông, hình như đang định cản chiếc xe này lại.
28 “Được thì được, nhưng chúng ta ở khách sạn sao? Không biết có người cho thuê không…” Tạ Tín vừa lầm bầm vừa nhanh chóng tìm con đường có đèn sáng đậu lại.
29 Ân Quyết lặng lẽ tựa lên ghế, linh khí quanh người không ngừng chuyển quanh thân thể, cách biển càng lúc càng gần, y càng có thể cảm giác được sức mạnh đang dần tích lũy, tuy bên ngoài vẫn vô cùng lãnh đạm, nhưng Tạ Tín không biết vì sao có thể cảm giác được Ân Quyết tựa hồ có chút nôn nóng.
30
Ân Quyết hơi nhích môi, không nói, mí mắt rũ xuống.
Long Sùng Vũ cũng trầm mặc theo, trên mặt bao phủ âm trầm, chỉ có đôi mắt đó, không biết là bị chọc giận hay thế nào, thế nhưng màu con ngươi lại biến đỏ, ngón tay hắn vặn kêu rôm rốp, tựa hồ đang cực lực áp chế sự nóng nảy của mình, độ cong trào phúng trên môi không hề giảm, “Ta đang hỏi ngươi.
31
Ân Quyết còn chưa kịp phòng bị, đột nhiên một cỗ đau đớn nóng rát bắt đầu lan ra từ lòng bàn tay, y suýt kêu ra tiếng.
Long Sùng Vũ ôm chặt Ân Quyết, nước trong bồn tắm cũng bị tràn ra bởi y không ngừng giãy dụa.
32
Tạ Tín tò mò thăm dò: “Hai người…”
Ân Quyết lạnh mặt: “Không thân. ”
Tạ Tín: “…”
Long Sùng Vũ còn đang ngủ, dưới khóe mắt là ứ xanh, hiện tại toàn thân thả lỏng được bao kín trong lớp chăn mềm mại, không còn phải lo lắng về hướng đi của Ân Quyết, hắn nghỉ ngơi rất tốt, thật ra, tình trạng của hắn không giống như Ân Quyết tưởng tượng, không tồi tệ đến thế.
33
“… Được rồi. ” Ân Quyết có chút khó xử, nỗ lực hồi tưởng, sau đó xoắn xuýt nói: “Thật ra ta cũng không nhớ rõ lắm, ta ấn tượng nhất đại khái chỉ có chuyện sau khi hóa hình…”
Long Sùng Vũ đột nhiên run lên, sau đó nói: “Hiện tại còn có thể không?”
Ân Quyết lắc đầu, “Không thể, bây giờ ta…” Nói xong đột nhiên ngừng lại, chủ yếu là vì quan hệ của máu rồng thân rồng, đó là cơ bản của hóa hình.
34
“Thế nào?” Ông cụ hỏi.
Ân Quyết hoang mang ngẩng mắt: “A?”
Ông cụ hơi nhíu mày, sau đó nói: “Bác hỏi con nước trà thế nào?”
“Ngon lắm.
35 Nhưng Ân Quyết đại khái đã hiểu, cho nên khi uống máu Long Sùng Vũ sắc mặt mới tái nhợt như thế, bởi vậy khi Long Sùng Vũ nói “uống rồi sẽ không sao nữa” y mới nói: “Có sao là ngươi.
36
“Vậy cậu thích tôi không…” Giọng Long Sùng Vũ khàn khàn gợi cảm, đầy ý dụ hoặc.
Ân Quyết nhăn mũi mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Long Sùng Vũ có chút sốt ruột, khi đang dự định đè lên hôn thêm một cái, ghế sau chợt truyền đến tiếng ho khan khàn khàn.
37
Đồ Tử muốn nhân lúc đút đồ ăn cho sói con thì xoa đầu nó.
Vì đói khát, màu lông của con sói trở nên ủ ê khô héo đi nhiều, nó không mấy khỏe mạnh, còn gầy còm hơn những con sói cùng tuổi mà Đồ Tử từng gặp.
38 Cuối cùng họ vẫn quyết định khoanh một vùng đất dưới chân núi nuôi dưỡng ba con heo và bốn con gia cầm, vì thời gian vội vàng, dựng hàng rào rất bất tiện.
39 Long Sùng Vũ ôm Ân Quyết hôn mê bất tỉnh trở lại nhà trúc, trong lòng tuy nôn nóng, nhưng lại không có một chút biện pháp nào, hắn vẫn không biết, thì ra tìm về hồn phách là một chuyện khó khăn như thế, thậm chí còn trực tiếp uy hiếp đến bản thể.
40
Đại khái vì hiệu lực của khế ước chủ tớ, tâm trạng Long Sùng Vũ lúc này cũng ảnh hưởng đến Ân Quyết.
Ân Quyết nhíu mày, nghiêng người tựa vào vai Long Sùng Vũ.