81 Long Sùng Vũ đang ngủ ngon, nghe tiếng kêu của Ân Quyết lập tức giật bắn, hắn vô thức ngồi dậy kéo Ân Quyết vào lòng, tay kia hoang mang sờ ngọn đèn ở đầu giường.
82
Đêm nay Ân Quyết cẩn thận đặt sừng vào trong gối, tựa vào vai Long Sùng Vũ, ngủ không chút áp lực, ngược lại Long Sùng Vũ gần như không ngủ, âm trầm không biết đang suy tư cái gì…
Phòng họp chỉ huy công tác an toàn của huyện Lâm Sơn bố trí trong một chỗ dân cư, sắp đến sáng, tất cả yêu tộc và hải tộc bên trong đã trở nên huyên náo, sau đó các nhân viên hoảng loạn bắt đầu ra ra vào vào, bọn họ chạy đến chỗ ở của những ông lớn, sắc mặt vô cùng kinh sợ dưới ánh trăng mờ ảo.
83 Huyện Lâm Sơn lại tăng mạnh cảnh giác, quân đội dọn dẹp tang thi bên ngoài cũng nhiều lên, còn có quân đội trang bị đủ chờ chấp hành nhiệm vụ nối tiếp, đặc biệt là trên công trường xây dựng của phạm vi an toàn, cảm giác khẩn cấp đè ép làm mọi người không thở nổi.
84 Đường họ đi khá hẻo lánh, cách xa đường tỉnh, quốc lộ và đường cao tốc, số lượng tang thi cũng giảm mạnh, không khí tựa hồ cũng bắt đầu trở nên trong trẻo.
85 Thiếu niên dù có kiên cường thế nào lúc này đã bị dọa chống đỡ không nổi, tín niệm báo thù nghẹn trong lòng cuối cùng cũng hoàn thành, chân cậu mềm đi, trực tiếp ngã xuống đất ngủ mất.
86
Ân Quyết nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Có người vẫn ở đó nhìn chúng ta. ”
Long Sùng Vũ nói: “Đừng quan tâm. ”
Con đường nhỏ đầy ổ gà không dễ đi, nhưng Long Sùng Vũ vẫn cố gắng tăng tốc xe, cho dù có tròng trành cũng tốt hơn bị người ta dùng ánh mắt ác ý theo dõi.
87
Long Sùng Vũ nói ghét Ân Quyết giúp đỡ, thật ra hắn chỉ không nỡ để Ân Quyết đổ mồ hôi làm những công việc thể lực này thôi.
Sau động đất, mảnh đất trống trước ngôi mộ đã thay đổi diện mạo, ngay cả bia mộ nho nhỏ cũng không thấy đâu nữa, đá và cát phủ kín toàn bộ thảm thực vật trước đó.
88
Long Sùng Vũ hoàn toàn không ngờ được, đi suốt cả đêm vậy mà lại bị một lượng tang thi lớn vây lại trên đường quốc lộ đã bị nứt.
Cả mặt đường bị xé thành từng mảnh, khe nứt khổng lồ và những rãnh sâu chồng chéo, xe đã không thể đi, ngoại trừ xe hơi bị ngăn cản thì còn có đội quân tang thi tràn ra từ thành phố, trong bóng đêm, chúng tụ lại kín mít, chúng cũng đang muốn vượt qua rãnh lớn kia, chẳng qua sau khi xe của Long Sùng Vũ xuất hiện, chúng lập tức dời mục tiêu.
89 Long Sùng Vũ và Ân Quyết hoàn toàn không ngờ được tình trạng trong huyện lại như thế này, bọn họ không muốn gây chú ý, nên đậu xe cùng xe của đội cứu viện rồi đi bộ từ đường nhỏ trong núi vào khu tai nạn.
90 Thực ra Ân Quyết không ở bộ chỉ huy tạm thời dựng lên kia, lượng nước trong không khí không ngừng tích tụ, cảm giác ẩm ướt càng lúc càng nặng, y cảm thấy tim mình đột nhiên đập điên cuồng, vô thức chạy lên núi.
91
Long Sùng Vũ tức giận không thôi, trầm giọng nói: “Bất kể lý do là gì, làm chính là làm. ”
“Không muốn nghe lý do…” Mắt Ân Thiển trầm xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Hay ngươi đã chọn xong rồi?”
Long Sùng Vũ không nói tiếng nào, ma khí cuồn cuộn không dứt xoay chuyển ngưng tụ thành một lưỡi dao bén, hắn nhìn Ân Thiển, sát khí ngập trời.
92
Tim Long Sùng Vũ thoáng cái bị vặn thành một cục, đau đến mức ngón tay cũng run rẩy, hắn ôm chặt thân thể Ân Quyết, làn da Ân Quyết rất lạnh, bờ vai thon gầy còn run rẩy dưới lòng bàn tay hắn: “Sẽ không… sẽ không đâu… ta…”
Còn chưa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy Ân Quyết run rẩy dữ dội hơn nữa, thì ra thời gian dài như thế hắn vẫn không cách nào cho Ân Quyết cảm giác an toàn, hắn muốn nói rõ ta yêu ngươi không hề kém ngươi… tại sao ngươi không thể tin ta?
Viền mắt Long Sùng Vũ cũng nhanh chóng đỏ lên, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên khóe mắt ẩm ướt của Ân Quyết, sau đó nghiêm túc nhìn y nói: “Ta yêu ngươi như thế, sao ta có thể không cần ngươi.
93 Khi mở cửa biệt thự mà Ân Thiển hiện đang tạm ở, lão thái gia đang trông chừng Tạ Tín nấu thuốc, hai người đứng trong nhà bếp, cách một lớp cửa sổ nhìn thấy ngay Long Sùng Vũ đang ôm Ân Quyết chạy tới trong màn mưa.
94 Trước đó Tạ Vũ thấy tình thế không đúng, không trực tiếp bưng trà vào phòng khách, bây giờ chiến hỏa tạm ngưng, cô trốn trong nhà bếp cũng nhẹ thở ra.
95
Long Sùng Vũ phản ứng rất nhanh, từ lúc Ân Quyết bắt đầu hóa hình đến lúc bay ra, chưa đến mười phút, hắn đã tìm được Ân Quyết.
Trong khu rừng sau huyện Lâm Sơn, Ân Quyết hoang mang xoa mắt, rõ ràng chưa thể làm rõ tình huống, trên người y chỉ mặc một chiếc sơ mi, hai chân dài để trần lộ ra ngoài run run rẩy rẩy, sau khi nhìn thấy Long Sùng Vũ, y liền ủy khuất muốn chết, đáng thương sượng mặt đợi Long Sùng Vũ lại an ủi.
96
Các cung nữ thị vệ trong tẩm cung ra ra vào vào, trải qua khoảng thời gian hoảng loạn ngắn ngủi, Ân Thiển cũng nghĩ đến khả năng long bảo bảo phá vỏ, nhưng vấn đề là, hiện tại nó ở đâu?!
Ân Thiển ấn lên trán, tuy hắn biết từ lúc lên ngôi Long quân hắn còn có một đoạn đường rất dài phải đi, hơn nữa cũng vô cùng gian nan, nhưng hắn không nghĩ đến ngay dưới mắt mình lại phát sinh chuyện thế này, “Ai dám động đến huyết mạch thanh long Đông hải ta, ta nhất định sẽ bắt hắn trả giá!” Mấy phút này, hắn đã liệt ra một danh sách hiềm nghi trong đầu, bắt đầu từ ngoại tộc có tà tâm chưa chừa muốn xâm phạm, đến mấy lão già dòm ngó hoàng quyền sáng nay, tính theo khả năng động cơ lớn nhỏ mà xếp hàng…
Tổng quản run run rẩy rẩy hỏi Ân Thiển: “Điện hạ… ngài không sao chứ?”
Ân Thiển sầm mặt, tay áo viền vàng bị hắn siết chặt: “Không sao, hiện tại ngươi truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa…”
“Ùng ục…”
Ân Thiển nói nửa ngày, ngừng một chút, “… Âm thanh gì vậy?”
Tổng quản: “Âm thanh?”
“Ùng ~ ùng ục…”
Ân Thiển đứng bật dậy chạy tới giường ấp, giữa đường còn hoảng loạn đụng ngã một chiếc ghế gỗ có khảm phỉ thúy.
97
Ân Quyết: “=口=!!!”
Chuyện kêu cứu này dù có đánh chết Ân Quyết cũng không làm được, cho nên sau khi bị Long Sùng Vũ khinh bạc y không nói một tiếng nào cũng là điều đã đoán trước được.
98
Ân Quyết nhìn qua, Long Sùng Vũ ho khan một tiếng, nói thật: “Quá no. ”
Ân Quyết: “…”
Long Sùng Vũ thành khẩn: “Nếu nó chết, tôi sẽ tìm một con tốt hơn cho cậu.
99
Long Sùng Vũ vẫn còn chút ngẩn ngơ, chẳng qua hắn khá thông minh không dám nói cái câu tìm chết “lẽ nào không phải là con của ba sao?”.
Mà Ân Quyết thì sau một lúc ngây người đã đưa tay sờ đầu Nam Nam, gương mặt luôn lạnh nhạt hơi có dấu hiệu mềm đi, y nghĩ nghĩ, lấy từ thanh ngọc ra một chuỗi hạt gỗ xâu bằng dây đỏ đeo lên cổ thằng bé, “Tặng con, đừng tháo xuống.
100 Tình trạng của huyện Lâm Sơn dần bước vào ổn định, nhưng kiến thiết là một chuyện rất dài, hiện tại Ân Quyết cũng không giúp được gì quá nhiều, sức mạnh của yêu tộc đã đủ để ứng phó, ngược lại có một bộ phận hải tộc sau khi biết Long quân trọng sinh đã tới chỗ lão thái gia biểu đạt ý tứ muốn trở về Đông hải, dù sao nhân gian bây giờ bị hủy hoại đã quá nghiêm trọng.