1 Máu, đập vào mắt chính là đỏ tươi nhan sắc, theo thân thể chậm rãi rơi xuống mặt đất, máu kéo dài thành rãnh như dòng suối nhỏ, mùi máu tươi tràn ngập không trung, mang theo hương vị khiến người ta buồn nôn.
2 Phương Thần là bị nghẹn tỉnh,y không cam tâm mà mở hai mắt của mình, đập vào mắt chính là trần nhà thật lớn,màu trắng.
Y nhớ rõ chính mình chết, hơn nữa linh hồn cũng bị xé nát, vì cái gì bây giờ còn có ý thức đâu?!
Y cảm thân mình muốn đi tiểu, căn bản là nhịn không được, vì thế y vội vàng mà đứng lên, “Ai u…!” Đáng tiếc thanh âm phát ra tới, dĩ nhiên là “Ngao ô…” Nhượng y cảm thấy quái dị.
3 Phương Triệu Nhất phi thường vừa lòng vê việc vật nhỏ bên trong bồn rửa mặt không có giãy dụa, vì thế động tác trong tay rất nhanh, bôi dầu tắm , toàn bộ thân thể đều tràn ngập bong bóng.
4 Biểu tình trên mặt Phương Triệu Nhất nhu hòa đi rất nhiều, thời điểm lúc trước nhìn đến nó, vẫn là cả người đều là ướt sũng, hơn nữa cả mắt đều không có mở ra, nhưng móng vuốt lại phi thường sắc bén, không có cách nào, hắn chỉ có thể là ngải đem nó nhốt tại giường úp lồng sắt bên trong.
5 Phương Thần ngửi được mùi máu tươi, mới nhớ tới người trước mắt này tàn nhẫn thế nào, bất quá tính cách quật cường, lại không cho phép y lùi bước.
Vì thế y trừng một đôi mắt tối đen, thích huyết, đối diện cùng Phương Triệu Nhất.
6 Phương Thần khóc không ra nước mắt, trong ánh mắt cũng thoáng hiện nước mắt thản nhiên, hoàn toàn là đau nhức.
Mở ra miệng, trừ bỏ phần không có lợi, còn lại chính là cái răng gẫy, nhìn qua phá lệ buồn cười.
7 Phương Thần tuyệt đối có thể từ bên trong đôi mắt người nam nhân này thấy được quang mang lục sắc, thần tình kia một bả mặt trương mạt, còn treo vài đạo vết máu, có vẻ dị thường buồn cười.
8 Lúc này Phương Thần không biết phải là gật đầu, vẫn là lắc đầu. Nếu gật đầu, có thể bị hoài nghi là quái vật hay không? Sau đó bị thiêu chết trong lửa? Nhưng hắn hiện tại cũng không phải bình thường?! Coi như là một loại quái vật.
9 Phương Thần đúng là làm như vậy, trong miệng không ngừng phun ra sữa tươi …
Trên đường đi, Phương Triệu Nhất đã cho tiểu sói con uống sữa, chính là sợ hắn sẽ đói bụng.
10 Phương Thần phi thường chán ghét nữ nhân đại hung đang ôm mình, hắn không ngừng di động tiểu thân thể, muốn rời đi, chính là hắn tiểu thí thí lại không ngừng mà cọ xát bộ ngực của nữ nhân.
11 “Ngô…” Phương Thần cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị bài trừ đến đây, móng vuốt cùng tứ chi không có khí lực mà cuộn mình trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ.
12 Ta xoay… Ta xoay… Ta tiếp tục vặn vẹo… Phương Thần gian nan cử động thân thể của mình, như là một con sâu bò trên mặt ga trải giường.
Tống Gia Bảo chống cằm, mở to một đôi mắt hoa đào, một bộ dáng chờ xem cuộc vui.
13 “Ngao ô…” Phương Thần căn bản cũng không có nghỉ tới địa phương khác, y chính là cảm thấy tiểu huynh đệ phía dưới rất ngứa.
Phương Triệu Nhất cảm thấy xấu hổ, bất quá trên mặt vẫn là không có thêm ít biểu tình nào, chính là con của hắn, cho dù là tiểu điểu nhi cọ cọ, cũng sẽ không có vấn đề gì.
14 Phương Thần bị ném vào bên trong bồn tắm lớn …”Ngao ô… móng vuốt không ngừng di động, hy vọng có thể quơ được một cái cọc làm điểm tựa bất quá bên trong lại bóng loáng đến mức không giống bình thường, nhượng y không có cách nào khác là tiếp tục chìm xuống, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, chẳng lẽ mình sẽ chết nhanh như vậy?!
Đột nhiên không khí lại tràn vào buồng phổi.
15 Phương Thần cuối cùng cũng không có bị ném ra bên ngoài, về phần nguyên nhân là cái gì, tiểu sói con căn bản liền không biết phụ thân mình rốt cuộc có tính toán gì không.
16 Phương Thần nâng đôi mắt lên, nhìn cha của mình, trừ bỏ cằm, còn lại cái gì đều nhìn không tới.
Tống Gia Bảo giọng điệu cũng không được khá lắm, “Đúng vậy, không thể biến hóa nói, không xứng làm con của ngươi.
17 Phương Thần đem mình lui ở trên giường, y đã tránh thoát nguy cơ bị vứt bỏ, nhưng câu chờ mình lớn lên tái thu thập mình là có ý gì?! Chẳng lẽ cha của mình đã biết mình trùng sinh? Biết bí mật của mình?!
“Ngao ô… ( rốt cuộc xảy ra chuyện gì?)” Phương Thần dùng một cái móng vuốt không ngừng mà gãi lông mao, chà đến mức lông không ngừng mà rơi xuống, như thế nào cũng không thông ý tứ câu nói kia.
18 Phương Thần cũng hiểu được là chính mình không tốt, vì thế ngồi chồm hổm trên giường, giơ lên một cái móng vuốt, “Ngao ô… ( ta cũng không phải cố ý, ngươi đại nhân không chấp tiểu lang quá…)” trên mặt của y đều là ý cười, bất quá bởi vì đều là lông mao, căn bản nên cái gì đều nhìn không ra.
19 toàn bộ thân thể Phương Thần đều ngã xuống giường, y cảm giác đến có cái gì ướt sũng từ bên trong mũi của mình chảy ra…
Móng vuốt quá mức ngắn nhỏ, căn bản là không có cách nào xem xét, ánh mắt không ngừng mà hướng trước ngực nhìn lại, muốn thấy rõ ràng là cái gì vậy.
20 Phương Thần cảm thấy hành động của mình thực dọa người nên làm bộ dạng ta là Lang thi ( Tang thi Sói).
Y là kẻ đầu tiên chỉ cần nhìn thấy cha mình, sau đó sẽ trực tiếp tiến vào ảo tưởng vô hạn- tiểu sói con đáng thương…
“Ngao ô… ( vì cái gì?)” Phương Thần mang bốn cái móng xà xuống giường quay mông đưa lưng về phía hai người Phương Triệu Nhất.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112