41 Phương Thần trừng lớn hai mắt của mình, nhìn tiểu đạo cắm ở bàn tay phụ thân, máu tươi dị thường chói mắt, nó cảm giác cả người đều như bị thiêu cháy.
42 khuôn mặt giám đốc Lý vặn vẹo cả thế giới chỉ có vào bộ quần áo như vậy, bây giờ bị một còn cún làm hỏng ai se đền đây. Phương Triệu Nhất không nói gì cứ thế tiến về phía trước kết quả bị chặn lại “Tiên sinh, ngươi xem này…”giám đốc Lý dùng vẻ mặt áy náy hỏi nhưng ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
43 Phương Thần điềm đạm đáng yêu nháy hai mắt của mình, tiếp tục chớp hai mắt của mình, đáng tiếc kháng nghị không hiệu quả, móng vuốt bị cố định trên tấm ván gỗ, mà trên đầu của nó, còn mang theo mũ con thỏ,đầu của nó vừa động, hai lỗ tai thật dài không ngừng mà di động tới.
44 Phương Triệu Nhất nhìn Phương Thần bộ dáng mơ hồ ngẩng đầu, nhất thời chọn chọn lông mày. Một cái tiểu sói con, hắn hiện nay là không có biện pháp gì, cũng không có thể thăm dò bằng cách hỏi nó là có nghe hiểu lời hắn nói không Nếu là như thế khóe miệng gợi lên, lộ ra độ cung xinh đẹp.
45 Phương Thần cảm thấy lão cha trước mặt, tuyệt đối là cố ý.
Nó cảm thấy cái mũi không phải là của mình nữa rồi, “Ngao ô… ( lăn!)” thấy thiếu niên mặt oa oa bày ra thái độ vui sướng khi người gặp họa, vì thế nó nhe răng trợn mắt.
46 Tống Gia Bảo đối với việc tiểu sói con có thể nói chuyện, cảm giác bất khả tư nghị, ngay cả hắn không biết bán yêu có khả năng như vậy là thế nào, nhưng…”Triệu Nhất, ngươi có biết đây là chuyện gì xảy ra sao?”
Nửa yêu có thể nói, điều này thật sự là rất không thể tưởng tượng.
47 Phương Triệu Nhất có chút luống cuống, chính mình cũng không có muôn đối với tiểu sói con như vậy?! Chẳng lẽ con hắn, có thể chất thụ ngược?! hai người đều nghĩ như vậy mới tốt khiến cho mọi thứ bối rối.
48 thân thể Phương Thần lập tức lạnh run, căn bản không chịu nổi sát khí như vậy có chút sợ hãi. Phương Thế Nguyên vốn là muốn giết người nghe lén, thời điểm quơ được người trong tay, mới phát hiện là tôn tử của hắn, trơn thân, không có lông mấy, bất quá ánh mắt cuối cùng, ông nhìn rất rõ.
49 Phương Triệu Nhất vội vàng mà dùng lực lượng của mình lúc trước chặn sát khí, trên mặt của hắn không có biểu tình dư thừa, “Phụ thân, là ngươi khiên nó sinh ra tới, ta đây muốn phụ trách!”
Hắn nói những lời này, nhượng cả người Phương Thế Nguyên chấn động, ” nói như thế, ta đây tự tay giải quyết nó ”
Hắn, Phương Thế Nguyên tuyệt đối sẽ không cho phép con trai của mình lâm vào trong nguy hiểm, nháy mắt lực lượng trên người, không ngừng mà phát ra, mà tu vi Phương Triệu Nhất so ra kém cha của mình, khóe miệng chậm rãi phun ra máu đỏ tươi.
50 Phương Thần cảm thấy linh hồn của chính mình không ở trong thân thể, nếu không nói, như thế nào lại nhìn đến cảnh sắc quen thuộc này?!
Nơi này phải là kiếp trước, là phòng ở mà hắn đã dọn ra Trong phòng vẫn giống như trước đây, bất quá lại tràn ngập khí tức yên tĩnh vả lại âm lãnh.
51 Phương Thần nháy hai mắt của mình, mê hoặc bất giải mà nhìn về phía phụ thân, phương diện này? Là chuyện gì xảy ra?!
Ký ức thu hồi, khi đó chính mình không có bị giết, phải là bởi vì có quan hệ với phụ thân.
52 thời điểm Phương Thần nhìn đến bàn tay Phương Thế Nguyên tới, vươn ra móng vuốt, trực tiếp vung lên, hung hăng mà trảo hắn một cái.
Máu từ mu bàn tay Phương Thế Nguyên thong thả mà chảy ra, tràn ngập mùi vị.
53 tất cả mọi người thật không ngờ, đáy hồ bắt đầu không ngừng mà tản ra năng lượng màu đen, giống như muốn nuốt hết thảy, đều phải cắn nuốt sạch sẽ dường như.
54 trên người Phương Triệu Nhất, tản ra quang mang nhàn nhạt, sinh cơ, vẫn là chậm rãi bắt đầu mất đi…
“Các trưởng lão, kính nhờ!” Phương Thế Nguyên cắn môi, sắc mặt tái nhợt mà khẩn cầu, người thừa kế duy nhất của lang tộc, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhượng hắn có chuyện gì.
55 Phương Thần cho là mình chết chắc rồi, lại phát hiện thân thể còn có tri giác, đau đớn chung quanh, giống như đã muốn biến mất không thấy, phảng phất nhuwmoji thứ đều không có xuất hiện quá.
56 Phương Triệu Nhất cũng mặc kệ thái độ của bọn họ, hắn chỉ biết, hắn muốn cố gắng mà bảo hộ hảo con của mình.
“Phụ thân…” tay Phương Thần nhỏ bé lôi kéo ống tay áo phụ thân, trong ánh mắt trong suốt, thoáng hiện vẻ mặt kiên định.
57 mấy người Phương Triệu Nhất cũng không có lập tức trở về, chủ yếu là thiếu niên cao lớn này quá mức hư nhược rồi.
Trả lời Phương Thế Nguyên xong, phụ thân của hắn liền ngất đi.
58 Thời gian không biết qua bao lâu, thời điểm, Phương Thần cơ hồ muốn ngất xỉu đi thiếu niên ôm hắn lại ngừng lại.
Tiểu hài tử trắng noãn ở trên mặt, vài nhánh cây có dấu vết bị gió thổi qua, điểm điểm tơ máu, từ phía trên chảy ra.
59 Phương Thần cảm thấy đầu óc của mình mơ mơ màng màng, chính là cảm giác ánh mắt trước mắt vô cùng đẹp, đột nhiên muốn theo lời hắn nói, trong đầu có một luồng không khí thanh lương, nháy mắt khiến cho hắn tỉnh lại.
60 Phương Triệu Nhất nắm tay chặt lại khiến máu chảy ra, tiếng tích tích dọc theo ngón tay, thong thả mà rơi trên mặt đất, tạo nên một bãi máu, mùi máu tràn ngập trong không trung.