1
Tử Cấm Thành – Càn Thanh cung
Tẩm cung vốn là nơi canh phòng nghiêm cẩn nhưng lúc này bên trong lại không một bóng cung nữ thái giám, tẩm cung hoa lệ đường hoàng toát lên một vẻ trống trải, bốn góc cột long lưu kim vốn dùng làm nơi thư giản nay lại tăng thêm vài phần uy nghiêm, do tẩm cung bị bịt kín bởi bốn bức tường khảm dạ minh châu phát ra ánh sáng yếu ớt làm cho khung cảnh càng trở nên mờ ảo.
2 Tình dục dây dưa càng ngày càng cao, thân thể càng lúc càng thành thục, cái hông sớm đã không còn nghe theo ý chí của thân chủ mà nghênh đón vật đó tiến vào trong tiểu huyệt mình mà trừu tống, vốn nội bích còn đang xiết chặt lại thì bị dịch tiết làm cho trơn tru không gì sánh được, không ngừng phun ra nuốt vào ngọc căn của nam nhân kia, còn không ngừng phát ra âm thanh dâm mỹ.
3 Trước đó vẫn còn ngữ điệu hoà ái thoáng sau đã âm u trầm mặc, làm người ta không khỏi chạnh lòng, hơn nữa đôi tay Mộ Dung Hoài Tần đang nắm thanh ngọc căn trừu tống vào nội thể Liễu Yển Húc, nhìn người dưới thân sắc mặt đang ửng đỏ lên, khiến Mộ Dung Hoài Tần cười không ngớt.
4
Buổi tảo triều như một cơn cực hình, Liễu Yển Húc giờ mới biết, thì ra câu “ Thoái triều “ của vị thái giám kia nghe mới êm tai làm sao.
Liễu Yển Húc chưa được thong thả bao lâu, thì lại nghe vị thái giám kia tuyên một câu: “ Hoàng thượng có chỉ tuyên Liễu đại nhân vào cung kiến giá.
5
“A … “
“Thật là cơ thể dâm đãng a! Ngay cả âm thanh cũng mê người như vậy … Thương thư đại nhân của ta bây giờ đã thoải mái chưa?”
“Không … A …”
“Không cái gì??? “
Ngón tay bướng bỉnh từ phía sau trực tiếp xoa lên dục vọng đã ẩm ướt kia, chậm rãi xoa nắn, ngón tay trơn trượt thỉnh thoảng lại quét qua linh khẩu, chỉ một lát thì ngón tay đã trở nên ẩm ướt, Liễu Yển Húc ở phía trước sớm đã ngã phịch trên bàn, chỉ có thể phát ra tiếng khóc như tiếng rên rỉ.
6
“A … a!!”
“Hô … thật muốn cho ngươi xem bộ dạng hiện giờ của ngươi!! Hai chân dang rộng nằm trên bàn cho người ta thượng. ”
Hơi thở nóng hổi của nam nhân từ phía sau tai truyền đến, phả từng đợt lên mặt, lại làm cho cơ thể Liễu Yển Húc run lên một trận, hậu huyệt cũng co rút nhanh hơn, mạnh mẽ ôm chặt phân thân cực đại của Mộ Dung Hoài Tần.
7 Trong mộng đen kịt một mảng, nhưng có thể cảm nhận được trong bóng tối đó luôn có một đôi mắt cực kì lợi hại nhìn mình không chút hảo ý, dục vọng muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy, thậm chí gây ra cảm giác đôi mắt đó là màu đỏ.
8 Mộ Dung Hoài Tần ra khỏi ngự thư phòng, đi đến thiền điện, tiểu thái giám hầu hạ cho Liễu Yển Húc vội chạy đến tiếp giá, cũng đem chuyện Liễu Yển Húc đã hồi phủ thuật lại cho Mộ Dung Hoài Tần biết, nghe xong sắc mặt không lộ ra biểu tình nào, Mộ Dung Hoài Tần phất tay, tiểu thái giám hiểu liền lui xuống, kêu cả những cung nữ thái giám khác cùng lui.
9 Liễu Yển Húc đến trước phủ, vừa xuống kiệu, thì thấy thê tử Phí Thanh Ngưng mang theo Sấm nhi đứng chờ trước cửa, mỉm cười nhìn hắn, lập tức một tia ấm áp tự đáy lòng trào ra, để cơ thể vốn đã nguội lạnh trở về với sự ấm áp, vì hai người, ta có gì mà không nhịn được.
10 Nhìn hoàng đế thần sắc bất định, Liễu Yển Húc toàn thân run rẩy, Mộ Dung Hoài Tần hỉ nộ vô thường, ai biết được một khi không cẩn thận, hắn sẽ đối đãi với mình ra sao? Kỳ thực nếu chỉ có một mình mình, trời cao biển rộng đâu mà không đi được, hà khổ gì phải chịu sự khống chế của hắn, phải khuất phục hầu hạ dưới khố của hắn! Nhưng … vừa nghĩ đến gương mặt của thê tử và Sấm nhi, ý nghĩ lúc nãy của Liễu Yển Húc liền tiêu tán vô ảnh vô tông, hắn không quan tâm sự sống chết của bản thân, nhưng, không thể không quan tâm sinh mạng hai người quan trọng nhất của hắn.
11 Mộ Dung Hoài Tần nhìn Liễu Yển Húc không tỏ ra bộ dáng dâm đãng như thường ngày, đang muốn mở miệng trêu chọc hắn, thì thần thái đột nhiên đại biến!! Bởi vì, hắn đã nhận ra, nguyên nhân vì sao Liễu Yển Húc làm vậy.
12 Tiếng thở dốc dần lắng xuống, Liễu Yển Húc điều chỉnh lại hô hấp của mình, đang muốn mở miệng gọi người ở phía sau, thì đột nhiên phát hiện vật thể nằm trong nội thể mình lại ….
13
“A …!”
Lại một lần nữa đem dịch thể cuối cùng bắn vào trong nội thể Liễu Yển Húc, dục vọng của Mộ Dung Hoài Tần cuối cùng cũng dịu xuống, cơ thể cũng muốn nghĩ ngơi liền ngã vào bờ lưng Liễu Yển Húc mà thở hổn hển.
14
Đến khi Liễu Yển Húc tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Mơ màng mở mắt ra, một trận đau đớn từ chỗ ngượng ngùng nhất truyền đến, tứ chi như bị người ta hung hãn tàn phá, cả người bủn rủn.
15 Lão thái y khốn khổ lại bị triệu vào cung lần nữa, chỉ là lần này thì tương đối may mắn hơn, Liễu Yển Húc cũng không còn đáng lo ngại, nhưng những vết thương trên người vẫn chưa khỏi, tuỳ tiện xuống giường sẽ làm cho cơ thể choáng váng yếu ớt thêm.
16
“Hoàng thượng!!“
Ai đang gọi? Ồn quá! Cút! Cút hết cho ta!!
“Hoàng thượng!! Xin người buông Liễu đại nhân ra, để lão thần chẩn trị cho hắn!!”
Chẩn trị? Chẩn trị cái gì? Húc đang ở đây, không cần chẩn trị!! Hắn đang ở trong lòng ta, rất an toàn!
“Hoàng thượng!! Hoàng thượng!!!! Người lẽ nào muốn để Liễu đại nhân mất máu quá nhiều mà chết hay sao!“
Chết? Chết!!!
“Không!!!“
Đôi mắt thất thần như giật mình tỉnh giấc, đem người ở trước mắt vội vàng đưa đến chỗ thái y.
17
Quái dị …
Đây là cảm giác đầu tiên của Liễu Yển Húc sau khi tỉnh lại.
Trong thời gian mình ngủ mê, hình như đã đã xảy ra sự thay đổi gì đó.
18
Không khí, tựa hồ như ngừng trệ…
Liễu Yển Húc phủ phục dưới đất, nội tâm cũng vạn lần thấp thỏm, hắn không biết, làm vậy sẽ dẫn đến kết quả gì.
19
Nhập mạc, trời đã dần tối sầm xuống, các cung nhân treo lồng đèn lên bốn góc trong cung điện, trong điện cũng đã được thắp nến sáng rực.
Ăn xong cơm tối, thì đã đến nửa đêm.
20 Ánh trăng sáng trong, treo trên bầu trời cao, ngẩng đầu lên khoảng cách cơ hồ gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào mảnh trắng noãn nhuận ngọc kia, gió nhẹ khẽ đưa, mang theo một làn hương hoa, Liễu Yển Húc mơ mơ hô hồ đi đến bên mái đình, chống tay, đưa mắt nhìn ánh trăng sáng.