1
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Sao lại như vậy?
"Dương thị, ngươi vẫn còn không chịu nói, chớ trách bản quan dùng hình!"
Âm thanh hai bên công đường khiến Dương Như Tuyên sợ hãi.
2
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Thời tiết ấm áp giống như ngày tháng tư, cảm
giác ấm áp kia cho dù mùa đông có dùng thật nhiều lò sưởi cũng không ấm
áp bằng, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, trong không
khí phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi Ngọc Đường Xuân thanh nhã trong
viện và hương hoa anh đào ngọt ngào.
3
"Tuyên tiểu thư, dùng bữa rồi. "
Dương Như Tuyên nằm ở trên giường ngẩn người thật lâu bị Mật Nhi không khách
khí gọi hoàn hồn, nàng nhìn qua, Mật Nhi và nàng cũng không hơn kém nhau mấy tuổi, ước chừng trên dưới 12, 13 tuổi, hiện giờ bị phát đến bên
người nàng, khẳng định lòng không thoải mái.
4
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Mặc dù tuổi tác đã cao, ăn mặc đúng cách và cơ thể khoẻ mạnh, khiến bà vẫn tú lệ như xưa, thần sắc tuy có chút lạnh lùng, nhưng Dương Như Tuyên đã hiểu, bà để tình thương nơi đáy lòng, không đến lúc đó sẽ không thể hiện, khác hẳn loại thái độ hiện rõ ra ngoài, trong lại đầy ý nghĩ xấu xa của Lý thị.
5
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Dương Như Tuyên vẽ rất đẹp, mặc kệ là vẽ màu đan thanh hay vẩy mực Sơn Thủy, dưới ngòi bút của nàng trông tất cả đều rất sống động, khiến Dương Như Hâm lần nữa được mở rộng tầm mắt, nghiễm nhiên coi nàng như một vị thần mà sùng bái.
6
“Nếu chúng ta thừa dịp hiện nay giá thấp mà mua vào, lại thừa dịp giá cả tăng cao bán ra, ngươi tính xem một tới một đi, buôn bán lời gấp bội
nha. ”
Lông mày Lý thị dương rất cao, bảy phần hứng thú còn có ba phần nghi vấn.
7
Edit: Lăng Mộ Tuyết
"Tài vẽ của Tuyên tiểu thư là số một, vì sao khả năng thêu thùa lại không thể lọt vào mắt người khác?" Hạnh Nhi vuốt ve tấm tơ lụa, mơn trớn chỉ thêu phía trên, buồn bực hỏi.
8 Sau khi Dương Như Hàm lấy chồng, ngày tháng từ từ trôi qua, trong khoảng thời gian này, tú công của Dương Như Tuyên càng tốt hơn, thậm chí còn theo Mục thị học được một chút võ công, khi nhàn hạ thì giúp Hoàng thị làm rau ngâm để hoạt động thân thể, buổi tối lại đọc những cuốn sách khác nhau mà Dương Trí Cần mượn ở Long Đồ các.
9
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Không có Lý thị không có việc gì làm lại châm chọc bịa đặt, Dương Như Tuyên ngày càng vui vẻ hơn, cũng không biết do tâm tình vui vẻ hay do đến tuổi trổ mã, nàng lớn lên càng xinh đẹp động lòng người hơn, quyến rũ mà không lẳng lơ, tươi đẹp mà không tầm thường, ánh mắt không nhiễm bụi trần giống như lưu ly, mỗi khi nàng xao động cười lên đều tỏa ra ánh sang mê hoặc.
10
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Không nên đến Phiền phủ.
Sau khi rời khỏi Phiền Phủ, trong đầu Dương Như Tuyên không ngừng hiện lên ý nghĩ này.
11
Edit: Lăng Mộ Tuyết
"Tuyên nha đầu, tuy Hầu gia bị mù, nhưng hiện nay thời thế hỗn loạn, cỏ cây đều là binh lính*, tại thời điểm người người cảm thấy bất an, Hầu gia mù lại ít bị tai bay vạ gió hơn, không đến mức giống đại bá ngươi.
12
"Tiểu thư. . . Tiểu thư. . . "
Bên tai truyền đến tiếng gọi cực kỳ
nhỏ, cùng với tiếng chim hót nơi xa, có vài phần nhiễu, nhưng hơn một
khắc (=15 phút) rồi vẫn không thể làm Dương Như Tuyên tỉnh, bởi vì nàng
thật sự quá mệt mỏi.
13
"Bà nội. "
Dương Như Tuyên giương mắt, chỉ thấy tướng công của nàng luôn lạnh nhạt từ
đầu tới giờ, đứng dậy đi đến chỗ Lư thị. Thấy thế, nàng không nói hai
lời tiến lên để tay hắn khoác lên tay nàng, đoán rằng làm như vậy có vẻ
sẽ không trêu chọc khiến hắn tức giận.
14
Khi về Dương phủ, Dương Như Tuyên hoảng sợ, cũng không phải Dương phủ xảy ra chuyện lớn gì, mà là - -
"Đây là một chút lễ mọn của tiểu tế. "
Dương Như Tuyên trừng Mặc Ngôn đang cầm hộp gỗ trên tay đi vào đại sảnh,
không thể tin được thì ra Phiền Bách Nguyên có chuẩn bị cho lễ lại mặt.
15
"Lộ bộ mặt thật của
ngươi ra rồi!" Kha thị không ném chén trà, lúc này đổi thành hắt nước
trà, một chén nước trà lớn hắt lên trên người nàng: "Ta không đưa, ngươi có thể làm gì ta?"
Dương Như Tuyên cười cười, phủi phủi
nước trà trên quần áo: "Con dâu có thể làm gì chứ, đương nhiên là tìm
phụ thân thương lượng rồi.
16
Khi nào thì nói với nàng?
Phiền Bách Nguyên nhớ lại, không khỏi nở nụ cười lạnh, hắn chưa từng suy nghĩ tới việc này, ít nhất, bây giờ cũng chưa cần.
17
"Hầu gia, ngươi làm sao vậy, có phải thân thể không khỏe hay không?"
Cảm giác hơi thở của nàng tới gần, hắn không chút suy nghĩ nghiêng người:
"Ta không sao, ngươi nên đi chuẩn bị đồ ăn sáng đi.
18
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Phiền lão gia tìm được quan ấn, cũng không nói thêm gì, khi quay về chủ ốc mắng Kha thị hai câu thì vội vội vàng vào cung.
Một lượng lớn hạ nhân đi theo hai chủ tử rời khỏi, không có khí thế hung hổ như lúc tới, nháy mắt trả lại cho Mai Trinh viện sự yên lặng vốn có.
19 Dương Như Tuyên tiếp nhận hộp gỗ, nhưng không có một chút vui mừng, lại áy náy quay đầu nói: "Hầu gia, thật xin lỗi. " Nàng đã quên giờ mình không còn là một người, đã quên khi nàng can thiệp vào, có thể không đánh ngược lại vào bản thân mình, nhưng sẽ khiến người bên cạnh gặp tai ương.
20 Dương Như Tuyên không cho Mật Nhi và Hạnh Nhi bắt kịp, một mình chạy ra khỏi Mai Trinh viện mới thả chậm cước bộ, nàng không có nghỉ chân quay đầu, bởi vì nàng biết hắn không có khả năng đuổi theo.