1
Hạn sử dụng của tình nhân là bao lâu?
Mười năm? Chín năm? Hay là tám năm?
Ngay cả những nữ nhân kiều mị thướt tha đều không thể thoát khỏi số phận bị bội tình bạc nghĩa, huống chi tôi lại là nam nhân.
2 An Thế Duy trước khi đi còn đặt ở trên bàn một chiếc thẻ tín dụng vàng sáu số. Đó là tiền sinh hoạt phí tháng sau của tôi. Về phương diện kinh tế hắn đối với tôi rất phóng khoáng, lúc nào cũng muốn lo cho tôi những thứ tốt nhất.
3 Nam nhân ký nhận và trả tiền xong, đưa tay nâng mũ lên, dưới vành mũ lộ ra đôi mày nam tính cùng cặp mắt sáng sủa, khuôn mặt anh tuấn tươi cười rạng rỡ.
4 Sau khi Thư Lạc rửa tay sạch sẽ xong, hai người cùng nhau ăn trưa. Cậu ta chỉ bắt tôi ngồi đó, không cho tôi động tay vào, sau đó cẩn thận cắt bánh Pizza ra, đặt ở trên bàn, đưa tới trước mặt tôi.
5 Những ngày kế tiếp, tôi dường như cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cậu em trai, không biết tại sao, tôi luôn có chút không yên tâm về đứa trẻ có nụ cười tỏa nắng sống ngay sát vách này, thế là mỗi ngày đều vào bếp làm cơm cho cậu ta.
6 Lúc tôi đang ở trong nhà bếp rửa rau, An Thế Duy lặng yên không một tiếng động từ phía sau tới gần, hắn đột nhiên ôm lấy eo tôi, tôi sợ đến mức suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
7 Cuối cùng, tôi hoàn toàn mất đi khí lực, ý thức dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể cuộn người ngâm trong dòng nước lạnh lẽo đến thấu xương, không thể động đậy.
8
Tôi lập tức đẩy cậu ta ra.
“Nè. Tiểu quỷ, đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu. ”
Thư Lạc nhìn tôi ánh mắt có chút phức tạp, không nói gì.
9
Thứ tôi muốn thật ra không nhiều, chỉ cần An Thế Duy có thể bỏ ra một chút thời gian dành cho tôi, như vậy là đủ rồi.
Buổi tối ngày thứ hai, Thư Lạc dẫn tôi đến một quán bar ở dưới tầng ngầm có tên là Dark Blue.
10
Sau mười mấy cuộc gọi nhỡ, là một cái tin nhắn, nội dung chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Em đang ở đâu?
Tôi sửng sốt một chút, Thế Duy có tới tìm tôi sao? Hắn rất hiếm khi đến thăm tôi hai ngày liên tục.
11 Vừa vào cửa, An Thế Duy đã không kiềm chế được giáng cho tôi mấy cái bạt tai. Tôi để mặc cho hắn đánh, không hề phản kháng cũng không nói tiếng nào. Cho đến khi tôi bị đánh đến thần trí mơ hồ, tai ù đi, hắn mới dừng tay.
12 Sáng hôm sau khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm ở trên giường, thân thể trần truồng đã được phủ lên một tấm chăn mỏng. An Thế Duy đã đi rồi. Tôi biết hắn tuyệt đối sẽ không qua đêm ở chỗ tôi.
13 Thư Lạc bên vai đeo đàn ghi ta, hai tai đeo tai nghe, thân thể hơi nghiêng. Cậu ta nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi, hình như hoàn toàn không nhận ra chúng tôi đang ở trong cùng một buồng thang máy.
14 Tôi bỗng giật mình, kinh ngạc mở to hai mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia đang nhắm mắt kề sát lên môi của tôi, gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau.
15 Từ hôm đó trở đi, Thư Lạc cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Tôi cứ luôn lo sợ rằng chuyện đó sẽ tạo thành vách ngăn chia cách hai người, nhưng sự thật là do tôi đã quá lo lắng.
16 Tôi ngàn lần không ngờ tới, ngày hôm đó chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Thư Lạc. Cậu ta từ chối bữa tiệc sinh nhật mà các thành viên trong ban nhạc đã chuẩn bị, chỉ vì muốn cùng tôi đi xem phim.
17 Chiều tối chủ nhật, An Thế Duy tới. Tôi có chút bất ngờ, bởi vì hắn rất ít khi đến thăm tôi vào cuối tuần. Trong giới thượng lưu, hắn được người ta công nhận là một người đàn ông mẫu mực, là đại diện tiêu biểu cho hình mẫu người đàn ông thành công trong cả sự nghiệp và cuộc sống gia đình.
18
Không biết tôi đã khóc trong bao lâu, đến khi khóc đến thần trí mơ màng, có người nhẹ nhàng sờ lên tóc tôi.
“Tiểu Phi. ”
Tôi bỗng nhiên chấn động, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, liền giật mình nhìn thấy Thư Lạc.
19 Từ sau ngày hôm đó, chúng tôi không ai nói với nhau câu nào. Không phải là cãi nhau, cũng không phải tức giận, mà là có một loại cảm xúc tinh tế nào đó tồn tại giữa hai người.
20
Đêm khuya. Thư Lạc vẫn chưa trở về.
Tôi nhìn thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, nhẹ giọng thở dài. Trong lòng bỗng cảm thấy kích động, tôi nhớ Thư Lạc, nhớ đứa trẻ anh tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời kia.