21
“Tiểu Phi?!”
Người đó nắm chặt lấy hai tay đang giãy dụa của tôi, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Tôi ngây ngốc một chút, ngẩng đầu, trong ánh sáng lờ mờ cuối cùng mới nhìn thấy rõ người đang ôm chặt tôi chính là Thư Lạc, tôi giật mình hoảng sợ vài giây, trái tim đang đập thình thịch dần trấn tĩnh trở lại, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã xuống.
22 Bị cơ thể to lớn của Thư Lạc đè lên, thân thể bị áp chặt ở giữa sô pha và cậu ta, không cách nào nhúc nhích, hai tay bị chế trụ, đặt ở trên đỉnh đầu. Nụ hôn của Thư Lạc giống như bão tố điên cuồng ập tới, cậu ta không ngừng gặm cắn đôi môi tôi, còn thô bạo mút mạnh đầu lưỡi, liên tục càn quét vào tận sâu trong khoang miệng.
23
Bây giờ đang là cuối năm, công việc của An Thế Duy ngày càng bận rộn, số lần đến thăm tôi cũng ngày càng ít đi.
Ban nhạc của Thư Lạc muốn mở Liveshow, cho nên mỗi ngày cậu ta ngoại trừ lên lớp ra, thời gian còn lại đều chạy tới chỗ ban nhạc tập luyện, cứ như vậy cả ngày lẫn đêm, đôi lúc thời gian ngủ còn chưa tới năm tiếng, vô cùng vất vả, mỗi lần nhìn thấy Thư Lạc đều có cảm giác cậu ta gầy đi rất nhiều, điều này khiến tôi vô cùng lo lắng.
24 Lúc môi tôi dán lên môi An Thế Duy, hắn hình như có chút ngạc nhiên, tôi không quan tâm đến sự chần chừ của hắn, trực tiếp đem đầu lưỡi tiến thẳng vào, vụng về khuấy đảo trong khoang miệng ẩm ướt, liên tục liếm mút.
25 Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa. Cơn nhức đầu sau khi say rượu cứ bao trùm nơi tâm trí, tôi theo phản xạ lấy tay ấn mạnh thái dương, chậm rãi mở mắt, ánh mắt mơ màng đảo một vòng qua căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, cần cổ có cảm giác nhồn nhột, lồng ngực thì đang bị thứ gì đó đè lên, khiến cho tấm chăn phồng lên rất to.
26 Tôi chưa từng nhìn thấy một Thư Lạc đáng sợ và nguy hiểm như vậy, khí tức từ người cậu ta sắc nhọn như muốn chọc thủng mọi thứ, mặc dù chỉ là một câu nói hời hợt thoáng qua, nhưng lại mang theo sự uy hiếp mãnh liệt khiến người khác không thể chống cự.
27
“Các người muốn làm gì?”
Tôi ôm lấy bả vai đau đớn, nhìn lên những gã đàn ông xấu xa kia, trong lòng vô cùng hoảng loạn, đôi chân mềm nhũn không thể đứng lên được, chỉ có thể lết trên mặt đất lùi ra sau từng chút một.
28
Thư Lạc!
Tôi nức nở hét lên, trong cơn hoảng loạn, tôi nhìn thấy nắm đấm của gã đàn ông kia dừng lại ngay trước mắt Thư Lạc, chỉ còn cách có một xăng ti mét, gã ta cũng chẳng thể nào nhúc nhích, vì cổ tay đã bị siết chặt.
29
Ngày hai mươi bốn tháng mười hai. Giáng Sinh.
Những ngày lễ tết như thế này An Thế Duy trước giờ chưa từng đến thăm tôi, cho nên sáng sớm tôi đã hứa với Thư Lạc là sẽ cùng cậu ta đón Giáng Sinh.
30
“Những thứ này được phát hiện ở trong nhà của em. Ba máy nghe trộm, bốn chiếc camera lỗ kim. ”
Tôi nhất thời ngỡ ngàng, kinh ngạc nhìn những thiết bị nhỏ xíu kia.
31
Tôi họ Thư, không phải họ An. Tôi theo họ mẹ.
Tôi là Thư Lạc. Năm nay hai mươi tuổi. Tôi là gay.
Kỳ thực đây chính là một vở kịch. Vào ngày hôm đó, lúc bác sĩ lạnh nhạt nói với tôi “Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật không quá 50% “, bức màn cho vở kịch này đã được kéo lên.
32
Hai tuần sau, tôi thuê căn hộ ngay sát bên cạnh nhà Mạc Phi. Số nhà là 2902.
Đến ngày thứ hai, tôi và mục tiêu, Mạc Phi, đã có lần gặp mặt đầu tiên.
33 Cho dù như thế nào, tôi vẫn đang từng bước tiến hành kế hoạch của mình, bí mật lắp đặt máy nghe trộm và camera lỗ kim ở từng căn phòng trong nhà của Mạc Phi, sau đó theo dõi nhất cử nhất động của anh ta và An Thế Duy.
34 Vài tuần sau, nữ nhân lạnh lùng với khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng kia lại tới tìm tôi, đòi tôi giao ra bằng chứng ngoại tình của chồng cô ta ── băng ghi hình và ảnh chụp.
35
Hai giờ chiều. Bệnh viện.
Khoác trên người chiếc áo blouse trắng gọn gàng sạch sẽ, bác sỹ chủ nhiệm Trình Quân Khả bắt chéo chân ngồi bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn chàng trai anh tuấn ngồi ở đối diện, sau đó cầm một lọ thuốc màu trắng đặt lên bàn, mặt không thay đổi nói: “Thư tiên sinh, tôi hi vọng cậu có đủ sáng suốt để biết mình đang làm gì, uống hết lọ thuốc này là phải quyết định phẫu thuật ngay, thời gian kéo dài lâu e là cả thần tiên cũng không cứu nổi cậu.
36
Mạc Phi gắng gượng nâng người ngồi dậy, ánh mắt nhìn Thư Lạc vừa sợ vừa giận.
“Thư Lạc, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Thư Lạc nhìn anh, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng.
37 Mạc Phi vô lực tựa ở đầu giường, bàn tay phải đau buốt vẫn còn hơi run run. Hai cái tát đó dường như đã rút hết khí lực của anh, mặc dù là đánh lên mặt Thư Lạc, nhưng anh lại có cảm giác tim mình còn đau đớn hơn cả cậu ta, đau đến nước mắt nhịn không được mà chảy xuống.
38
“Dừng tay! Thư Lạc! Dừng tay!!”
Mạc Phi cố sức giãy dụa phản kháng, liên tục vùng vẫy hai tay, trong lúc vô ý liền đụng phải chiếc đồng hồ điện tử bằng thủy tinh đặt trên đầu giường, thế là, anh siết chặt chiếc đồng hồ trong tay, giống như cây cỏ cứu mạng, cánh tay vung lên muốn mạnh mẽ đập vào đầu Thư Lạc.
39
Người dưới thân đã sợ đến câm như hến.
Thư Lạc nhìn nam nhân yếu đuối vì sợ hãi mà cắn chặt môi muốn bật máu, giống như động vật nhỏ bị đem tới cho người ta chém giết, bộ dạng vô cùng tội nghiệp đáng thương, thực sự trong lòng cũng có cảm giác không nỡ.
40 Từng ngày cứ lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã tới Tết nguyên đán. Nhiệt độ không khí bên ngoài vẫn rất thấp, tối hôm trước tuyết rơi cả đêm, sáng hôm sau thức giấc là có thể nhìn thấy trên bệ cửa sổ bị phủ lên một tầng tuyết trắng rất dày.