41
“Tiểu Phi, đứng ở trước cửa sổ sẽ bị lạnh đó. ”
Thư Lạc cầm áo khoác đi tới phủ lên vai Mạc Phi, sau đó thuận thế từ phía sau ôm chặt lấy eo anh, vô cùng thân mật ôm thân thể phong phanh của anh vào trong lòng.
42 Lúc ăn cơm tối, bầu không khí trên bàn ăn có chút trầm mặc. Mạc Phi cúi đầu im lặng ăn, Thư Lạc thì vẫn theo thói quen gắp hết những món ngon vào trong bát của Mạc Phi.
43
Chiều tối ngày thứ hai, Thư Lạc và An Thế Duy hẹn gặp nhau trong một quán cà phê vô cùng thanh bình.
Bên trong cửa tiệm đang phát lên một bản nhạc êm dịu du dương, hệ thống sưởi ấm khiến không khí trong tiệm tràn ngập sự ấm áp vui tươi, hai nam nhân ngồi đối diện nhau ở một bàn gần cửa sổ.
44
Bảy giờ ba mươi phút tối. Cách thời gian giao hẹn chỉ còn nửa giờ.
Thư Lạc một mình đi trên con đường nhỏ vắng vẻ, những cơn gió lạnh đêm đông khẽ lướt qua xoa dịu lửa giận trong lòng khiến cậu bình tĩnh trở lại.
45 Mạc Phi sững sờ nhìn Thư Lạc, bất ngờ bị cậu chạy tới trước mặt ôm vào trong lòng. Hơi thở của Thư Lạc có chút hỗn loạn, lồng ngực theo nhịp thở gấp gáp mà có chút phập phồng, giống như vừa mới trải qua một hồi ác chiến.
46 Sáng sớm ngày thứ hai, không khí ẩm ướt của mùa đông càng trở nên âm u lạnh lẽo khác thường, trong màn mưa phùn mờ mịt giống như một lớp sương mù bao trùm lấy cả khu phố, sở cảnh sát khu T nghênh đón một người đàn ông bước đi lảo đảo, tinh thần uể oải suy sụp, người đó tự nhận mình là hung thủ ám sát An Thế Duy, chủ động đến đây tự thú.
47 Lảo đảo lao ra khỏi sở cảnh sát, Mạc Phi trong lòng nóng như lửa đốt lập tức chạy về nhà tìm Thư Lạc, thế nhưng, ngôi nhà trọ đó đã hoàn toàn trống không, cảm giác như vẫn còn lưu lại mùi hương của Thư Lạc, thế nhưng hình bóng của chàng trai đó thì lại không thấy đâu.
48 Mạc Phi cắn răng cố nén đau đớn trong ngực, bình tĩnh nói: “Bác sĩ, mặc kệ tỷ lệ thành công là bao nhiêu, xin hãy mau chóng chuẩn bị phẫu thuật. Tôi nhất định sẽ làm cho cậu ấy ký tên.
49
Buổi tối hôm đó, tuyết rơi cả đêm.
Thư Lạc tựa ở đầu giường, vẫn nắm lấy tay Mạc Phi thật chặt. Bọn họ trò chuyện với nhau rất lâu, đa số đều là những chuyện vui vẻ, hai người đều cười nói vô cùng thoải mái.
50 Bên ngoài cửa sổ, bầu trời bao la đã trở nên quang đãng trong lành. Ánh mặt trời màu cam từ phía chân trời trải rộng xuống mặt đất, chiếu rọi trên nền tuyết trắng xóa mịt mờ, tạo thành một dải ánh sáng vàng kim lấp lánh.
51
Năm năm sau. Đêm bình an.
Từ lúc Thư Lạc “biến mất”, Mạc Phi liền có thói quen mỗi năm đến đêm bình an là lại tới bờ hồ công viên xem đại hội pháo hoa.
52
Tôi đã không nhớ rõ, chuyện này rốt cuộc là do ai chủ động.
Lúc tôi ý thức được, quần áo trên người tôi và Thư Lạc đã trở thành một đống hỗn độn trên mặt đất.