1 “Tiểu Xương, tỉnh, tới giờ uống thuốc rồi. ”
Ai,là thanh âm của ai, quen thuộc như vậy. . . . Mí mắt như nặng ngàn cân, tôi dùng sức lực toàn thân mới miễn cưỡng mở ra chúng được.
2 Tôi nghĩ tới não muốn căng ra, nhưng vẫn không có đáp án. Cuối cùng chỉ đành phải đem những ý nghĩ này dạt sang một bên, tiếp tục đào móc “ từng cành cây ngọn cỏ” trong gian phòng.
3 “Ngày mai, con muốn ra ngoài một chuyến. ” Hột cơm cuối cùng trong chén cũng vét sạch, xoa xoa khóe miệng của mình, nói với từng người trên bàn. Bác Tô không yên tâm tiếp lời, “Bằng không để Tiểu Văn đi cùng con, một mình con, chúng ta cũng không yên tâm.
4 Tôi khẩn trương nháy hai mắt, không để lại dấu vết đánh giá anh Tô Văn. Mà anh Tô Văn chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu , chống lại tầm mắt của tôi. Mỗi lần anh phản ứng đều lộ ra vẻ rất bình thản, chỉ mấp máy miệng, sau đó xoay đầu nhìn về nơi khác.
5 Ngày hôm sau, tôi đem đôi mắt bảo vật rời giường, không yên lòng mang vào tai nghe, luyện tập thính lực trong sách cao trung.
Lại nói, tiếng Anh cao trung đối với tôi rất đơn giản , bởi vì hồi đại học tôi học ngoại ngữ tại học viện, mặc dù sinh hoạt tại đại học mỗi ngày đều giống như sổ thu chi , suốt ngày trải qua cuộc sống ‘môn bắt buộc không trốn, môn tự chọn thì trốn’,nhưng nếu như chỉ là tiếng anh cao trung, đối với tôi chỉ là một bữa ăn sáng.
6 Bởi vì muốn trọ ở trường, cho nên trước khi vào học một tuần lễ mẹ bắt đầu bảo tôi chuẩn bị đủ thứ như : chậu nước rửa mặt, khăn lông còn có bàn chải đánh răng.
7 Tôi và Hạ Phi mặc dù không được phân vào cùng lớp, nhưng lại rất may mắn được phân vào cùng một phòng ngủ. Bốn người cùng ở chung, vào ngày tựu trường đầu tiên đã bị bao lớn hành lý chất đầy, vớ, khăn lông.
8 “Chậc chậc,cậu nếu thích Thi Thi, tại sao ngày nào cũng chọc cô ấy không vui?”Tôi tò mò nhìn hắn một cái, “Chẳng lẽ giống như trong manga. Cậu trai thích trêu cợt cô bé mình thích ?”
“Ngớ ngẩn.
9 Anh em tốt. Cậu thật là rất có nghĩa khí. Thì ra ở trong mắt của cậu, tôi đáng được tín nhiệm như vậy , ngay cả hai nhân vật to lớn như người ngoài hành tinh cùng Thượng Đế hết sức quan trọng do văn minh loài người ghi chép cũng không sánh bằng một mình tôi.
10 Hồi tiểu học tôi từng chạy cự li dài là sự thật, nhưng dài nhất cũng chỉ có 800m hay 1500m, nhưng muốn 10. 000m, thì hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm.
11 Trước khi đại hội thể dục bắt đầu, tôi mỗi ngày đều kiên trì đến bãi tập chạy mấy vòng. Tôi đây tinh thần ‘ vì vinh quang lớp học mà không tiếc lãng phí thời gian học tập quý giá của mình ’, đả động không ít bạn học nhiệt huyết , làm cho bãi tập vốn rộng thênh thang trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện không ít người.
12 Khi chỉ còn lại hai vòng , phía trước tôi chỉ còn lại hai người. Nhân viên nhà trường căn thời gian quả thật rất chuẩn, hạng mục nhảy cao cùng nhảy xa vừa vặn vào lúc này kết thúc.
13 “A? ! ! ! ! !” Tôi hoảng sợ kêu to, “Cậu nói đùa phải không ? !”
“Không phải là nói giỡn. Tất cả mọi người tận mắt thấy mà. ”Nữ sinh kia có chút bất mãn nhíu nhíu mày, đối với vẻ mặt tôi đây như gặp quỷ từ chối cho ý kiến,”Khi đó Tô Văn học trưởng đang tuần tra quanh sân, cách gần chỗ cậu ngã xuống ,cho nên liền thuận tay đưa cậu đến đây.
14 Tôi đứng ở một góc hành lang không ai thấy, cố gắng dung nhập vào vách tường, trở thành một bối cảnh hài hòa. Khi các thành viên khác của hội học sinh cũng thưa thớt dần, tôi mới đứng dậy, hàng vạn hàng nghìn lần kêu to một tiếng, “Anh Tô Văn, muốn cùng về nhà không?”
“Tiểu Xương.
15 Tên Hạ Phi này,gần đây thật là lạ , thường xuyên nói với tôi một ít lời kỳ quái. Trong trí nhớ, hắn cũng không phải như vậy. Chẳng lẽ là do tôi lúc ấy một lòng một dạ đều đặt trên người Thi Thi nên không có chú ý tới dị thường của hắn.
16 Tinh bì lực tẫn cộng thêm túi tiền trống trơn sau khi về đến nhà, tôi vốn định không ăn cơm tối, chỉ cần vội vàng rửa mặt một cái liền lên giường ngủ.
17 Kì nghỉ luôn trôi qua rất nhanh. Bọn tôi vừa mới bắt đầu nửa học kỳ lớp mười , còn chưa từ trong trạng thái lười nhác ở kì nghỉ chặt đứt ,thì từng tràng từng tràng kì thi thử liền đập vào mặt, đánh chúng tôi ứng phó không kịp.
18 Thi Thi khẽ dựa vào tôi, nói nhỏ với tôi một câu, “Hồng Xương, cậu biết cô tôi à?”
Tôi vẻ mặt mờ mịt lắc đầu. Kiếp trước cộng thêm kiếp này, tôi đối với nữ sinh trước mắt này hoàn toàn không có một tia ấn tượng! A, thật ra thì tôi có từng thấy qua cô nàng, nhưng đây cũng chỉ là gặp thoáng qua ở hành lang, ngay cả ánh mắt cũng không có giao nhau.
19 Tin đồn tôi theo đuổi đại diện khóa Anh văn rốt cục được áp xuống,cũng không phải bởi vì có cái tin đồn nào chấn động hơn được truyền ra, mà là bởi vì gần tới kì thi giữa kỳ.
20 “Thi Thi, muốn tớ giúp cậu ôn tập không?”Tôi vuốt vuốt bàn tay đau nhức, ôm một đống bản tài liệu và bài vở chuẩn bị tốt, ngồi bên người Thi Thi. Bọn tôi bây giờ đang trong thư viện trường, nơi này sáng sủa như bất cứ lúc nào cũng sáng rỡ đến lóa mắt.