1 Nếu bạn không tin mà quỷ, thần linh thật sự tồn tại thì hãy để tôi chứng minh cho bạn thấy! Bây giờ là rạng sáng, bốn thằng con trai đang đứng quanh cái đĩa trên cái bàn nhỏ bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Trúc! Ngươi đang làm gì?”
“Ách….
3 Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa gọi ta tỉnh dậy…. Toàn thân đau nhức, hệt như toàn bộ xương cốt bị gãy vụn. Chẳng lẽ chuyện phát sinh hôm qua là thật sao?
Ta rất mong nó không phải, nhưng mà, vết bầm trên cổ tay ta đã nhắc nhở bản thân mình, mọi chuyện là thật, không thể thay đổi được!
Này cũng coi như…….
4 “Y công tử!”
Lần thứ mười bảy
“Y công tử!”
Lần thứ mười tám.
“Y công tử!”
Lần thứ mười chín.
“Y công tử!”
Trời ạ!!!!! Này đã là lần thứ hai mươi ta được người khác chào! Đi thăm dò tình hình ban đêm nhưng bị người khác phát giác, ta đây đương nhiên nhận thức rõ việc này.
5 “Công tử! Cả đêm qua ngươi đã đi đâu mà đến giờ mới về?” Chẳng lẽ Vương gia lại……. =_=|| Ách, không đúng a ~ Nếu là ‘cái kia’ thì công tử hẳn đã không thể di chuyển ngay sáng hôm sau được.
6 “Công tử nói sao? Ngươi thật sự đã nói với Vương gia?”
“Ân. ”
“Sao có thể a? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho bản thân mình hay sao? Nếu Vương gia biết ngươi không phải Y công tử thì….
7 “Công tử, công tử muốn dùng xe ngựa không?”
“Ân. ” Hơn nửa canh giờ tự hỏi chính mình, ta phát hiện bản thân lại rơi vào tình trạng mù đường, nên chưa biết đi đâu.
8 “Ngươi không nghe sai, ta nói, ta không phải Y. ” Nhìn đi, mặt ta đã kiên định đến thế rồi mà ngươi vẫn không tin?
Không nói một câu, này là chấp nhận sự thật rồi?
“Y, tại sao ngươi vẫn thích nói đùa như thế?”
Tức! Thì ra vẫn không tin.
9 Bị tên nào đó dẫn đi loanh quanh khắp hoàng cung, đến khi hai chân mỏi nhừ thì hắn mới chịu dừng lại trong một căn phòng nào đó trong cung. Nếu mục đích của việc đi lòng vòng đó là để ta không thể nhớ đường về thì chắc chắn hắn đã thành công rồi!
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?” Nắm tay ta chặt như thế, muốn làm gì hả, aish, vừa rồi chút hình tượng cũng không còn T^T
“Câu này phải do ta hỏi ngươi mới đúng.
10 Khi bọn ta về đến Hàn Vương phủ đã là chuyện của chạng vạng hôm sau, mệt chết ta!! Tất cả là vì tên Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt đó, ngay tại hoàng cung,
Bây giờ ngay cả mắt ta cũng chẳng còn sức để mở
“Vương gia, Tại Trung công tử, hai người đã về.
11 “Canh, đa tạ vì đã chiếu cố ta suốt một tháng qua. ”
“Đừng nói những lời này, ta rất vui trong thời gian ngươi ở đây. ”
“Ngươi không oán giận ta sao?” A….
12 Này. ”
“Gì thế?”
“Ngươi có chuyện gì cần giải thích với ta không?”
“Nga? Có sao?”
“Aish, đừng nghịch tóc ta nữa, dừng lại!”
“Không nghịch tóc? Thế ta nghịch nơi khác….
13 “Công tử, hai hôm nay không thấy ba nữ nhân kia, ngươi nói thử xem có phải các nàng ta không dám đến nữa hay không?”
“Nha đầu, khi nữ nhân đã nổi cơn ghen thì không bao giờ dễ dàng chịu thua như vậy được.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Công tử, ở đây có phong thư, là của ngươi a.
15 Người đứng trước mặt…. . trực giác nói cho ta biết đây chính là Y. Bởi vì người đang đứng trước mặt ta hiện tại chính là Kim Tại Trung, không phải linh hồn mà là thân thể! Một Kim Tại Trung bằng xương bằng thịt.
16 “Y, ngươi khỏe hơn chưa?”
“Ân…. . ”
“Thực xin lỗi, đều do ta…. . ”
“Chuyện đã xảy ra rồi, dù có nói gì cũng không thể thay đổi, bỏ qua đi, cũng không phải ngươi muốn thế.
17 Tại Trung, này, đừng ngủ nữa, dậy đi. ”
Bị gọi dậy khi đang ngủ ngon, Tại Trung chậm chạp nâng mí mắt lên, nhưng, trước mắt cậu là……. .
A Võ? A Bắc? Còn có, A Nội??
Lại quay tứ phía nhìn dáo dác, là trường học? Sao lại như thế?
Ta hình như….
18 Ánh sáng mỏng manh của ngày mới thi nhau len lỏi qua khe hỡ giữa những chiếc lá rồi nhẹ nhàng in dấu lên người Tại Trung. Tại Trung bây giờ đang ngồi bên chiếc sửa sổ gần hành lang, con bươm bướm nhỏ bay lượn xung quanh rồi đáp xuống cánh tay phải của cậu….
19 Dạ Lăng Các
~“Công tử!”
“Tiểu Trúc? Có nhớ ta không?”
“Công tử, ta……. . ”
“Nha đầu, khóc gì mà khóc, chẳng phải ta vẫn rất tốt đấy sao?”
“Công tử! Chân của ngươi, sao lại thành ra thế này?! Ta không muốn a.
20 Ngươi nói gì?”
“Ta nói……. . ” Tại Trung hít sâu “Ta đã, yêu Hàn Canh. Thế ngươi vẫn còn ý định giữ ta bên cạnh mình?”
“Ta không tin. Ngươi sao có thể yêu hắn?”
“Sao lại không thể? Canh đối ta rất tốt.
Thể loại: Truyện Teen, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 30