1 Dịch giả: Phàm Nhân.
Lúc này phải chuẩn bị xong xuôi hành lý, sau đó thì ngẩng cao đầu hướng Nghiệp Thành làm việc lớn, Đan Phi trở lại với bộ quần áo mới toanh, lòng thầm nhũ một câu.
2 Đan Phi ngơ ngác nhìn lên trời hồi lâu, thầm nghĩ lúc này mà nằm mơ thì còn sớm. Hắn đương nhiên sẽ không tự cho là mình đã vô tình lộ ra khí phách hiên ngang khiến cho đại tiểu thư vừa gặp đã yêu, thế nhưng đại tiểu thư tìm hắn để làm gì cơ chứ?
Nghe khẩu khí lúc này của đại tiểu thư, Đan Phi mới biết dù hắn là chó hay mèo thì nàng cũng không rõ, bằng không thì khi nãy sẽ không có câu hỏi như thế, chắc chắn là người ngồi trong kiệu muốn tìm hắn, người đó là ai? Là Tào tam gia chăng?
Trong lòng đã có dự tính, Đan Phi liền bước khỏi đám gia nô, đứng cách đại tiểu thư ba bước, cung kính nói:
- Không biết đại tiểu thư có việc gì cần sai bảo?
Ở thời đại của hắn, người có thể khiến hắn phải hạ mình như vậy quả thực không nhiều.
3 Là Trùng phách!
Ngay khi Đan Phi cầm tiểu cầu thì lập tức đưa ra kết luận.
Trùng phách là một chủng loại trong Hổ phách, hình thành từ ngàn vạn năm trước hoặc có thể nói là trên trăm triệu năm trước, và được xem là hoá thạch sống ngày nay.
4 Sáng sớm, Đan Phi đang trong mộng đẹp thì bỗng nghe tiếng 'ầm' từ cửa phòng truyền đến, chẳng mấy chốc đã nghe giọng nói Đặng Nghĩa oang oang truyền tới:
- Đan Phi, làm sao mà ngươi còn chưa rời giường.
5 Tào Ninh Nhi vén rèm xe đôi mi thanh tú khẽ cau lại cũng không có biểu cảm gì lộ ra thoạt nhìn vẫn lạnh lùng điềm tĩnh như mọi khi nàng biết rõ tính cách của người tên Tào Tân này, y là nhị chưởng quỷ là người rất điềm tĩnh nhưng lúc này lại tỏ vẻ hốt hoảng như thế chỉ sợ Dược đường có chuyện rồi.
6 Mọi người thấy Đan Phi cũng giống như Tào Tân đưa tay bắt mạch, đều âm thầm lắc đầu, họ thầm nghĩ Nhị chưỡng quỷ ở Tào Thị Dược Đường dù sao không phải là hạng bất tài nếu như nói Tào Tân đều không thể chẩn đoán chính xác bệnh tình, thì ai có thể tin một tên hạ nhân lại có y thuật so với Tào Tân còn cao minh hơn.
7 Mọi người trong phòng đều ngẩn ra, không ngờ rằng Tào Ninh Nhi lại trả lời như thế.
- Đan Phi!
Tào Ninh Nhi đột nhiên nói ra.
Đan Phi cũng khẽ giật mình, không biết vì sao đại tiểu thư lại gọi tên hắn vào cái lúc cấp bách này chứ, thấy mọi người đều nhìn sang, Đan Phi thấp giọng đáp lại:
- Đại tiểu thư, có chuyện gì thế?
- Cầm lấy khế đất, chúng ta đi thôi.
8 Đan Phi mồ hôi đầy mặt.
Kiến thức nghiên cứu khảo cổ của hắn cũng không tệ, nhưng đối với nữ nhân thì đúng là hắn thiếu nghiên cứu thật. Đơn giản vì mỗi khi nhìn nữ nhân thì hắn chẳng thấy họ khác gì so với đống đồ cổ, hơn nữa họ lại là một vật rất luôn mới lạ, từng thời khắc trôi qua lại có biến hoá khác nhau.
9 Lưu chưởng quỹ kinh ngạc vô cùng, thế nhưng vẫn cười cười đáp lại:
- Người mà Tam gia nhìn trúng, lão phu cũng muốn nhìn một chút.
Tào Ninh Nhi khẽ cười, nói thêm:
- Kỳ thực ta cũng không biết vì sao Tam thúc coi trọng hắn.
10 Tào Ninh Nhi âm thầm thở dài. Nàng là nữ tử có chủ kiến nên Tam thúc có đánh giá người khác như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn luôn có thói quen lặng lẽ quan sát năng lực của họ.
11 Đan Phi vẫn muốn làm tốt công đoạn chuẩn bị, một đường phong quan đến Nghiệp Thành. Dù chỉ là một tý khuyết điểm bé nhỏ hắn cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ cứ như vậy chấp nhập, mà hắn luôn quyết tâm làm đến cùng.
12 Mọi người hò hét âm ĩ, lúc này Tào Ninh Nhi cảm thấy chỉ có Đan Phi mới mang lại cho nàng cảm giác an tâm, chứng khiến Tào Phức thê thảm như vậy, tuy rằng hả giận nhưng dù sao hắn cũng là đại ca của nàng nếu phải chết cũng nên chết xa một chút, chết ở trước cửa Tào phủ đến lúc phụ thân nàng hỏi tới cũng không biết giải thích thế nào.
13 Dịch giả: Phàm Nhân.
Tào Phức đem hỗn hợp trong chén dổ hết vào cổ mình, xong xuôi mới đem cái chén ném trả lại cho Ma Cường, Ma Cường giận mà không dám nói, lại không muốn lãng phí, lập tức dùng miệng đem phần chất lỏng còn dư lại trong bát liếm sạch sành sanh.
14 Trên mặt Đan Phi khá rạng rỡ, lúc kẻ làm công vui nhất dĩ nhiên là khi được nhận lương lại còn có thể nghỉ phép. Sắc trời vừa rạng, hắn liền rời Tào phủ rồi chạy một mạch đến Thành Nam.
15 Dịch giả: Tàn Kiếm.
Biên: kì ngộ.
Lúc bấy giờ thiếu nữ chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nàng chưa từng nghĩ tới một người xa lạ mới chỉ gặp gỡ lần đầu không những không phật lòng với những lời nàng vừa nói ngược lại còn có ý định giúp đỡ nàng.
16 Dịch giả: Tàn Kiếm.
Biên: Kì ngộ.
– Cái gì?
Lập tức ai nấy đều trợn tròn con mắt, không nói đến vẻ mặt kinh ngạc của Vương Đại Chuy, Liên Hoa, mà ngay cả Doãn lão đại vẻ mặt cũng tràn đầy hai chữ không tin, phải biết thời bấy giờ cuộc sống của dân chúng rất khó khăn, một gia đình trung lưu bình thường cũng rất khó lấy ra được hai mươi quan tiền tích trữ.
17 Bên trong lò rèn yên lặng đến mức nghe được cả từng nhịp thở.
Hồi lâu, tên lùn nhịn không được lên tiếng:
- Ngươi thực muốn cùng chúng ta đánh cuộc.
18 Đan Phi thấy Vương Đại Chùy hoang mang thì biết gã chắc chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Công cụ đào trộm mộ có nhiều loại cực kỳ hữu dụng như phân thổ kiếm, đoản bính sừ, xẻng Lạc Dương.
19 Dịch giả: Đông Hy.
Liên Hoa thấy khi Đan Phi nhìn xung quanh rồi cầm sang một chén nhỏ, trong lòng đầy lo lắng. Nàng thật không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào nữa, chỉ cảm thấy vui sướng như muốn vỡ oà.
20 Dịch giả: Đông Hy.
Màn thầu.
Khi mọi người nghe thấy cái tên này đều ngẩn người ra. Ô Thanh không cầm lòng được, lại lấy thêm một chiếc màn thầu nhai mấy cái rồi nuốt, chân thành khen:
– Mẹ à, con chưa từng ăn thứ nào ngon như vậy.