21 Đan Phi thường hay quan sát địa hình, đương nhiên vì đây là thói quen nghề nghiệp, cũng có liên quan đến phong thuỷ mồ mả.
Sách 《Táng kinh》 viết: Gió ắt tán, nước ngăn ắt dừng.
22 Vịt con xấu xí có thể hoá thành thiên nga trắng, không phải vì sự cố gắng mà là vì nó vốn là thiên nga trắng. Thỏi vàng phát sáng, đương nhiên cũng không phải vì cần cù siêng năng mà ra, mà bởi vì nó vốn là vàng.
23 Tuy Đan Phi nói không có mẹ già, nhưng cũng không muốn bỏ mạng ở nơi này, lúc chui vào động luôn cẩn thận từng chút một nhìn về phía trước, lắng nghe động tĩnh xung quanh.
24 Ấu mài góttt! Đúng là có ma!
Đan Phi chờ đến khi nhìn rõ những thứ bày ra trước mắt, lúc này chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, cuối cùng lại hơi nghi ngờ phán đoán của mình.
25 Edit: Tàn•Kiếm
Đan Phi ra tay.
Hắn biết vào giây phút này đã không còn đường lui nào nữa, đối mặt với bọn vô cùng hung ác này, chỉ có Phật Tổ mới nghĩ đến cảm hóa, hắn không làm được cái trò như thế.
26 Edit: Tàn•Kiếm
Nhà đá yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của Đan Phi, không còn một âm thanh nào khác.
Đan Phi cảm thấy trong áo lót toàn là mồ hôi lạnh.
27 Đan Phi tí nữa thì nhảy dựng lên, hắn không phải là một người dễ giật mình, kể cả lúc vật lộn sống chết, hắn cũng có thể giữ được sự bình tĩnh kinh người.
28 Đan Phi nghe Ô Thanh đáp như vậy, cái mặt dày của hắn cũng phải nóng lên. Hắn không ngờ Ô Thanh này nhìn thế mà lại vượt mặt hắn, biết lai lịch pho tượng này.
29 Giống như dòng chảy thời gian, lại giống như đao mưa đao bão tiễn.
Đan Phi nghe nói như vậy lập tức nhìn Mã Vị Lai bạc trắng râu tóc bạc trắng, bỗng nhiên hắn nghĩ tới câu này.
30 Sắc trời tờ mờ sáng, Đan Phi và Ô Thanh lập tức khởi hành quay về Hứa Đô thành.
Ô Thanh vừa cảm thấy phấn khởi vừa cảm thấy lo lắng nên canh hai đã thức dậy.
31 Hạ Hầu Hành có nằm mơ giữa ban ngày cũng không hề nghĩ tới Đan Phi lại có thể giải quyết tốt được công việc này, tên tiểu tử kia lấy đâu ra bản lĩnh như thế, vậy mà lại có thể làm cho người ở đây răm rắp nghe theo những gì hắn nói!
Sắc mặt của Hạ Hầu Hành hơi thay đổi, hắn thấy Đan Phi hình như lại muốn nói điều gì, liền lập tức giật lấy hộp tráp đang ở trên tay của Đinh quản gia , rồi bước vội đến trước mặt Đan Phi cười ha ha nói:
- Ngươi là Đan Phi đúng không? Ta vẫn luôn quý mến những người có tài như ngươi!
Đan Phi nghe xong thì khẽ giật mình, nghĩ bụng ngươi quý mến ta vậy mà cứ mở miệng ra là kêu nô tài, à đúng rồi, nếu ngươi không thưởng thức ta thì chắc chắn cũng rút đao ra chém ta giống như Doãn lão đại luôn á.
32 Có trời mới biết xảy ra chuyện gì.
Đan Phi vốn không biết đầu cua tai nheo ra sao, nay từ miệng Tào Ninh Nhi mới biết có chuyện này, không khỏi thấy hơi khó chịu, tại sao muốn làm thành nghiệp lớn lại khó đến vậy? không biết trước kia gã gia nô này có ân oán gì, có khi nào vì thế mà chết oan không đây.
33 Dịch giả: nguyetnhi
Mặc dù trước đó đã có một con vồ tới, sau đó lại đến thêm ba con nữa, đối với y lúc này bị một em cường bạo hay bị bốn em chụm lại xâu xé cũng không khác nhau là mấy, đớn đau thay mục tiêu duy nhất của chúng lại là Ô Thanh nói đúng hơn là cái mông căn tròn của y.
34 Bàn tay đang quét gia vị của Đan Phi đột nhiên ngừng lại một lát.
Trương Văn Viễn, Trương Văn Viễn, cái tên này nghe rất quen, không lẽ người này chính là Trương Liêu
Đan Phi học ngành khảo cổ học, cho nên đối với những lăng mộ thời Tam quốc tất nhiên là không thể nào quen thuộc hơn được, nhưng mà nghe thấy là một chuyện và tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác nhau.
35 Dịch: Tàn - KiếmBiên tập: Coc2coc
Đan Phi được Trương Liêu ca ngợi như vậy, cũng không ra vẻ đắc ý, chỉ mỉm cười:
- Trương đại ca quá khen, tại hạ chỉ nhất thời hưng phấn nói mấy câu, nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin Trương đại ca thứ lỗi.
36 Dịch giả: Tàn - Kiếm
Biên: Coc2Coc
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Đan Phi đã đoán trước Tào Phức kêu mình đến đây cũng chẳng phải tử tế gì, ở thời đại của hắn, nhiều người cũng như thế khi tìm gặp hắn, đều là mang theo ý đồ khác, tên Tào Phức này cũng không ngoại lệ.
37 Dịch giả: Tàn - Kiếm , Phượng Cửu
Biên: Coc2Coc
Đan Phi thầm nghĩ.
Tào Ninh Nhi không phải loại người thích bắn tên không đích, nếu nàng đã nhắc đến Chân Nhu, thì chắc chắn hắn cũng phải quen biết cô gái này? Thế nhưng, suy đi tính lại thì ở cái thành Hứ Đô này số lượng nữ nhân hắn biết mặt cũng chưa tới năm đầu ngón tay.
38 Dịch giả: Phàm.
Đan Phi chạy đi rất nhanh, nhưng mà mấy thớt tuấn mã không có xu thế chậm lại, dùng tốc độ lúc này của hắn nếu như cứ thế lao vào Hổ Đầu cộng thêm mấy con kỵ mã kia không có chạy chậm lại, rất có khả năng hắn cùng Hổ Đầu cùng bị đánh bay.
39 Bóng đen trải dài trên đường, Đan Phi đứng dưới cái bóng của Tào Phi nhưng không sợ hãi chút nào.
Hắn không sai.
Đan Phi rất ghét cái thái độ chỉ quan tâm đến khoái cảm của mình mà không quan tâm đến người khác thế nào của Tào Phi.
40 Phố dài dài, người đi đường như mắc cửi nhưng lại lặng im không nói gì.
Tào Phi nghe lời Đơn Phi nói, nắm chặt lấy cây roi, Hạ Hầu Mậu càng là tức giận, cất giọng nói: - Tào Ninh Nhi, hóa ra cô quản giáo tôi tớ như vậy, hôm nay, hôm nay.