1 Ánh sáng mờ mờ, chỉ có một bóng đèn nê ông phát ra ánh đèn mờ mịt ở cuối con đường. Y kinh hoàng đứng giữa con đường vắng tanh. Chỉ có tiếng nước mưa tí tách nhỏ lên mặt đường xi măng, không còn tiếng động nào nữa, nhưng lời mẹ y lúc bỏ đi vang bên tai :" Đào Đào, đợi mẹ ở đây.
2 Lâm Tuyền dùng tiếng Tĩnh Hải bắt chuyện bọn họ, không ngờ Quách Bảo Lâm từ trong đám đông chen ra, đi về phía Lâm Tuyền gọi tên y một cách mừng rỡ. Quách Bảo Lâm gặp đúng thời cơ tốt trường đại học tuyển thêm người, vào một cái khoa của học viện giáo dục do tỉnh Đông Hải thành lập, tới nay hắn còn chưa biết tên đầy đủ của cái khoa đó, dù sao hắn đi học chỉ để lấy uy tán gái thôi.
3 Cuộc đàm luận của hai người trung niên thu hút mấy chàng trai vây quanh, bọn ho thi thoảng xen vào vài câu, rồi cùng hùa nhau trách cứ đám tham quan ô lại của Tĩnh Hải, cứ như bản thân bị những quan viên kia bóc lột tàn tệ vậy.
4 Phương Nam đem cái túi lưới đựng đồ lặt vặt sách trong tay, thời tiết khô nóng làm má cô đỏ hồng, Lâm Tuyền và Quách Bảo Lâm giúp cô sách hành lý xuống xe.
5 Quách Bảo Lâm thời cao trung thuê phòng bên ngoài, tiền thuê cũng rẻ, tới giờ chưa trả lại, hắn chẳng mấy khi ở đó, ngược lại đám đồng bọn đem nơi đó thành chỗ ăn chơi phá phách.
6 Mỗi lần Quách Bảo Lâm mò tới phòng Lâm Tuyền ăn chực, Lâm Tuyền đều khuyên hắn:- Mày chơi em nó hơn tháng, để em nó chán trước bỏ mày chẳng phải mọi người đều vui à? Mày cũng chẳng cần ăn mì gói với tao, tao lại có thể theo mày ăn cá ăn thịt.
7 Hai người đang nói chuyện thì Phương Nam rụt rè thò đầu ra:- Này. . . Tôi còn chưa biết tên cậu, phải xưng hô thế nào đây?Lâm Tuyền tới giờ mới nhớ ra đúng là từ lúc quen nhau tới giờ còn chưa giới thiệu bản thân, hứng thú hỏi:- Chị không sợ chúng tôi lừa bán mất à?- Lúc mới lên xe thì rất là quyết tâm, nhưng càng đi xa nhà tôi càng sợ, nghe loa thông báo đến trạm Tĩnh Hải, chân nhũn cả ra, thiếu chút nữa thì khóc rồi, lại còn chuyện kia nữa, nếu không có các cậu tôi đã chẳng biết phải làm sao?Phương Nam vành mắt đỏ hoe, gượng nở nụ cười thật rạng rỡ:- Các cậu được mấy tuổi chứ, tôi coi cả hai như em trai mình thôi, còn lừa được tôi à? Chúng ta quen nhau một lúc rồi, cậu phải nói cho tôi biết tên chứ, chỉ biết Quách Bảo Lâm gọi cậu là Tiểu Ba Ba.
8 Có điều Lâm Tuyền còn chưa nói hết, khuôn mặt ôn nhu, quần áo đơn giản, song giày cao gót đỏ chót, tính cách hướng nội cùng mâu thuẫn sắc bén, thể thiện một cách hài hòa trên người cô gái này, tuyệt đối không phải là loại cô gái trẻ kiến thức nông cạn dễ dàng bị nam nhân xa lạ tiếp cận thành công.
9 Lâm Tuyền chưa tới mức kém cỏi như vậy, thu ánh mắt lại. Lông Vàng ngồi trên mặt đất, nửa bên mông hơi nhấc lên, chắc chỗ đó bị Quách Bảo Lâm đá nát rồi, Đầu Vẹt càng không dám ngồi dậy, nắm ngón bàn tay trái rướm máu, đó là do Phương Nam dẫm.
10 - Cỡ tao với mày chả lẽ lại chỉ bán có chút xíu đó thôi à, tất nhiên phải làm lớn. Lâm Tuyền gật đầu:- Chỗ đông người tao đều xem qua rồi, chiều phải đi một vòng nữa, xác định xem đại khái cần bao nhiêu người.
11 Lâm Tuyền nghĩ tới quan hệ giữa mình và Quách Bảo Lâm, tuy cảm giác bị Quách Đức Toàn lợi dụng, nhưng chuyện nhà hàng không thể lờ đi như không biết:- Nhà hàng đổi tên là gì ạ?Cũng là muốn chuyển đề tài, nếu không cha con nhà này cãi nhau thì bữa cơm này mất ngon, mà y ăn uống kham khổ cả tháng rồi.
12 Nhà hàng Bát Đại Oản được xây dựng gần bờ đông sông hộ thành, lầu trước có bốn tầng, mái cong, ngói lưu ly, theo phong cách kiến trúc cổ. Đường Ngọc Lâm là con đường ẩm thực tây thành Tĩnh Hải, người mở quán ăn đều thích chen lấn vào đây, tiền thuê tất nhiên cứ lên ãi, chẳng biết vì sao chủ cũ của nó lại đồng ý bán cho Quách Đức Toàn.
13 Chiếc Pick Up của nhà hàng đã đỗ ngoài đường, hàng rào sắt của viện tử được dùng giấy dán kín rồi, từ khe cửa nhìn vào, chỉ thấy mấy trăm quả dưa thối chất đống ở góc sân, trông mà hãi người.
14 Bà chủ nhón nghe thế thì chân ghé vào nhìn, người trung niên chỉ chữ trên *** nước đọc cho bà chủ nghe:- Khuyến mãi mùa hè, một giải đặc biệt, xe hơi sang trọng giá trị 260.
15 - Đồ chết đâm chết chém, hiệu đang kinh doanh, anh bỏ đi đâu? Bị lừa mất 20. 000 thì làm sao nào, đều là tiền bà đây cho người ta xoa mông bóp vú kiếm được, bằng cái tay nghề cắt tóc chó má của anh mà nuôi được tôi à?Cô gái tất nhiên không phải hạng vừa tru tréo:- Bây giờ phải làm sao, thức khuya dạy sớm làm lụng hai năm trời, báo cảnh sát đi.
16 Trần Tú cười mắng con gái:- Tiểu Sơ, buông anh con ra, không thấy anh con mồ hôi thế kia à?Lâm Tĩnh Sơ dảu môi không chịu nghe, người gần như treo trên người Lâm Tuyền.
17 Em đang muốn nói chuyện này với anh Tăng, học kỳ này em có hai tháng thực tiễn, có thể cho em tới thành ủy thực tập không?Lâm Tuyền không trả lời cha đột nhiên lảng sang chuyện khác:- Để anh nói với bí thư Cảnh một tiếng, hẳn là không có vấn đề.
18 - Không, em ngủ ở đây cơ. Lâm Tĩnh Sơ chui vào cái chăn tơ mỏng, chỉ hai cánh tay thon dài thò ra đè lên chăn, nhưng chẳng chịu đi ngủ mà ríu rít kể chuyện ở lớp, thấy Lâm Tuyền chỉ ậm ừ rõ ràng không nghe mình nói thì phụng phịu ngồi im đó.
19 Quách Bảo Lâm xấu hổ gãi đầu:- Hình như là tìm rồi, nhưng không có tác dụng, chỉ đồng ý hôm đổi biển tới hưởng ứng. Lâm Tuyền biết nhà họ Quách đang rất sốt ruột, chịu khó giải thích :- Chuyện này muốn anh Triệu Tăng trực tiếp giúp đỡ là không thể, anh ấy đi theo Cảnh Nhất Dân chịu đựng bài xích lạnh nhạt mười năm mới có vị trí hôm nay, mày cũng không thể trách anh ấy không giúp.
20 Lâm Tuyền tiếp tục theo Tần Minh tham quan tòa nhà văn phòng thành ủy, Tần Minh bị cuộc đàm thoại ngắn vừa rồi ở hành lang làm kinh sợ, càng thêm tò mò về thân phận của của Lâm Tuyền, lòng thầm nghĩ chàng trai này tới văn phòng thành ủy quá nửa do ý của bí thư Cảnh, tiếp đãi càng thêm chu đáo.