1 "Chiến tranh là căn bản để cho người của Đế quốc Thiên Phong sinh tồn và phát triển. " Trích trong sách sử của Đế quốc Thiên Phong. Quân viễn chinh trở về, làm cho dân chúng trong thành Thanh Dã đều vui mừng nhảy nhót.
2 Khi con người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, không khỏi tự hỏi, phía sau bầu trời ấy chính là cái gì? Vũ trụ to lớn như vậy, dùng sức lực cả một đời người mà tìm tòi cũng giống như muối bỏ bể.
3 Rốt cục cũng đã tới thành Phong Thương. Từ xa nhìn lại, thành Phong Thương hào sâu tường cao, phòng ngự nghiêm mật, người qua lại đều bị kiểm tra gắt gao, giống như nơi đây không phải hậu phương mà là tiền tuyến.
4 Lúc chiến sự chấm dứt, trên mặt đất thây phơi la liệt. Có thi thể chiến sĩ Hùng tộc, cũng có thi thể chiến hữu của mình. . . Gần như mỗi tên chiến sĩ Hùng tộc ngã xuống, trên người đều đầy vết đao thương.
5 Tiếng gót sắt giẫm trên mặt đất vang lên từng hồi như tiếng sấm, mặt đất rung chuyển, phía xa cuối chân trời xuất hiện một đường chỉ màu đen, chỉ trong nháy mắt đã to lên rất nhiều, tốc độ nhanh như chớp, với khí thế gió cuốn mây bay ào ào xông tới.
6 Hoa máu nở rộ trên tấm thảm nhung màu trắng thiên nga của xe ngựa, từng đoá, từng đoá. . . Thiếu nữ run rẩy, mặt thoáng ửng hồng, khẽ khàng nói: - Ngươi có thể đứng lên hay không? Ngươi đè trên người ta.
7 Quác. . . quác. . . Trên một cây đại thụ đứng lẻ loi ở xa xa, vài con quạ đen đáp xuống cành khô, chúng nó không ngừng hướng về chiến trường đầy máu tanh đã ngừng đánh mà kêu, tỏ ra sợ hãi đối với vũ khí trong tay đám binh sĩ đang múa may trên không liên tục.
8 Bóng đêm tăm tối, đám kỵ binh giáp đen ở xa xa lặng lẽ cầm vũ khí trong tay, miệng ngậm chặt, đem thân mình hoà nhập hoàn toàn vào trong bóng đêm vô tận.
9 Là ai gõ vang khúc bi ca của bình minh, vừa du dương trầm bổng vừa trào dâng hùng tráng, như chiếc cầu vồng bốc cao giữa không trung. . . Như thơ như hoạ giữa vòm trời, nắng mai khẽ chiếu rọi vào gương mặt thiếu niên, làm nổi lên nét kiên cường bất khuất, vô cùng cứng cỏi.
10 Cảm giác mát rượi theo từng kinh mạch truyền khắp thân thể, chậm rãi đẩy lùi cơn đau đớn toàn thân. Miệng vết thương khép lại với tốc độ vô cùng mau chóng, trong một khoảng thời gian rất ngắn, cái mông bị đốt thành than của Thiển Thuỷ Thanh một lần nữa sáng ra, trở nên nhẵn bóng, hết thảy giống như ai đó vừa thi triển ma pháp thần kỳ.
11 Chiến mã rống to, máu huyết sôi trào. Cánh quân bên trái của Phi Tuyết Vệ đang bị đánh cho tơi tả, gót sắt của hơn tám trăm kỵ binh như phá nát hư không, mang theo nụ cười chết chóc của tử thần.
12 Tám con tuấn mã chạy như bay trên đại thảo nguyên dấy lên một cơn lốc xoáy cuồng bạo sắc bén, phấp phới phi sâu vào trong đại thảo nguyên hoang vu. Phía sau, mấy chục kỵ binh Phi Tuyết Vệ với tốc độ như tên bắn, theo sát không tha.
13 Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, chiến đao múa may xuất ra một làn gió lạnh lẽo, mang theo sát khí nồng đậm lạnh lẽo như băng giá toả ra bốn phía.
14 Hai chân vô cùng mỏi mệt, nặng như đeo đá, trước mắt là vô số vì sao. Bây giờ đang là giữa trưa, vì sao trên bầu trời lại có nhiều sao như vậy? Vân Nghê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
15 Đại thảo nguyên trước mắt mênh mông bát ngát, xanh um tươi tốt, cỏ xanh gần như cao ngang thắt lưng hai người. Bầu trời trên đại thảo nguyên có mây nhẹ, cỏ xanh gợn thành từng đợt sóng nhấp nhô.
16 Nắng ban mai chiếu rọi giữa lúc giao thời của đêm và ngày tạo nên một mảng ánh sáng sặc sỡ lần lượt thay đổi. Thiển Thuỷ Thanh ngắm dung mạo ngây thơ khả ái, đẹp đến rung động lòng người đang nằm bên cạnh mình.
17 Sáng hôm sau khi chiếc bóng cô đơn của Phi Tuyết xuất hiện, Thiển Thuỷ Thanh hưng phấn chạy tới. - Hây! Hắn vẫy vẫy tay cất tiếng gọi. Phi Tuyết gầm nhẹ nhìn hắn, phát ra tiếng hừ hừ giận dữ.
18 Sau lúc ấy, rốt cục hai người bọn họ đã ra khỏi thảo nguyên, đi tới thành Cô Tinh. Thành Cô Tinh mới bốn mươi năm trước còn là của Đế quốc Chỉ Thuỷ, đây là người Đế quốc Chỉ Thuỷ có ý đồ thoát khỏi sự trói buộc của Tam Trùng Thiên, cố gắng mở rộng thêm ra bên ngoài.
19 Thành Cô Tinh, lầu Trích Nguyệt. Vân Nghê ngồi nhìn ra chốn xa xa, trong mắt ngập nỗi buồn vô tận, cuối cùng thở dài sâu kín. - Tiểu thư, trà Bạc Hà Băng Liên của người đây.
20 Một hớp rượu cay nồng vừa vào bụng, giống như có lửa đang thiêu đốt bên trong làm cho hào khí xung thiên. Lôi Hoả vỗ bàn hét lớn: - Các người đều là lão binh lăn lộn sa trường bao nhiêu bận, sớm nên xem thường sống chết, vì sao bây giờ cả bọn vẻ mặt như đưa đám, giống như chưa từng thấy người chết bao giờ? Hành Trường Thuận hắn là cái thá gì? Lão tử mà nổi nóng, sẽ bắt hắn lại đây nện một trận rồi nói sau! Hai huynh đệ Phương Hổ Phương Báo nhìn nhau, cùng thở dài: Không biết chính là phúc! Thiển Thuỷ Thanh vỗ vỗ vào vai Lôi Hoả cười nói: - Đúng ra ta phải tán thành những lời ngươi vừa nói, sau đó vỗ ngực hét Hành Trường Thuận là cái rắm gì, liếm giày cho huynh đệ ngươi cũng không xứng! Tuy nhiên có một số việc ta muốn nhắc nhở cho ngươi biết, ta muốn nói rằng.