1 Một nam nhân mắt phượng mày kiếm tà mị, biếng nhác ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn nam nhân khác đang ngồi trên cao. -Thiên kiếp ngàn năm của nha đầu lại đến rồi!-Thiên hỏa tru.
2 Huyết Liên Nguyệt Băng bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức suy nghĩ đầu tiên của nàng là mình vẫn còn sống, khẽ cử động thân mình cơn đau kịch liệt từ khắp người truyền đến làm nàng choáng váng âm thầm cười khổ có thể giữ lại mạng đã là may mắn sao có thể cầu lông tóc vô thương cơ chứ.
3 Căn nhà nhỏ lặng lẽ nằm ở đó, hơn nữa Huyết Liên Nguyệt Băng cũng không cảm nhận được hơi thở của nhân loại sau khi suy nghĩ xong cô lại tự cười nhạo suy nghĩ của mình, nơi quái quỷ này mà có người thì thật là gặp quỷ a.
4 Cứu thằng nhóc đó cũng không phải là không thể chỉ là đệ tử Trường Lưu xung quanh nhiều như vậy e rằng sẽ bại lộ thân phận. Chi bằng. . . -Trúc Nhiễm các ngươi tội ác tày trời bị đày đến hoang man không biết hối cải còn dám quay về đây náo loạn!-Ma Nghiêm đứng ra chỉ về phía Trúc Nhiễm quát.
5 Trên đường lớn một tiểu cô nương khả ái, búi tóc bánh bao hai bên hai mắt đen láy tinh nghịch, đôi má vì nắng mà trở nên đỏ ửng. Điều kì quái là nha đầu này lại một thân một mình dìu nhóc con khác khoảng bốn năm tuổi cả người rũ rượi.
6 Tên hòa thượng béo bị nàng dọa đến ngốc ra- hay là ngươi muốn ta trực tiếp một chút đem ngươi bóp chết luôn- câu nói này quả nhiên có tác dụng lớn đem thần hồn hắn quay trở lại.
7 Lúc đó ở yêu giới đang bị bao phủ bởi một mảng âm trầm, Ma quân Mạch Thiên Sát đang tu luyện yêu công, đương nhiên việc đó không có gì khác thường chỉ là một hai ngày nội quan của yêu điện phải khiêng ra một người à không là một yêu.
8 Cùng lúc đó đệ tử Trường Lưu Lạc Thập Nhất mang theo Nhược Thủy đi đến. Không đợi Bạch Tử Họa lên tiếng hỏi Lạc Thập Nhất đã vội giải thích “ Thế Tôn nghe nói ngài rời khỏi Tuyệt tình điện sợ rằng có việc nên bảo đệ tử đến hỗ trợ”“Lão già đó rõ ràng là kêu ngươi đến giám thị thượng tôn mà” một vật nhỏ đang cố gắng bò ra khỏi ngực áo của Lạc Thâp Nhất lại bị hắn đẩy vào trong.
9 Đợi khi cảm thấy cơ thể có gì đó bất thường thì Đường Bảo mới hoàn hồn, nóng , luồng ánh sáng bao quanh nó như ngọn lửa không ngừng thiêu đốt thân thể.
10 Biểu tình trên mặt Huyết Liên Hàn cứng ngắc nhìn trân trối vào cái đầu bé xíu vừa ló ra khỏi vỏ trứng, khuôn mặt rõ ràng là một bé gái, đôi má hồng hào phúng phính làm người khác muốn véo một cái, cặp mắt long lanh nhìn trở lại hắn đầy tò mò.
11 Ở bìa rừng cách đó không xa xuất hiện hai hồng ảnh một truy một tẩu , người truy đến nổi điên người tẩu vui vẻ. Đến một canh giờ sau cùng cùng hai bóng dáng cùng dừng lại, hai nam nhân cùng một trang phục đỏ như lửa, cùng một hồng sắc yêu đồng, chỉ là hai người một tóc đen như mực một tóc đỏ như máu.
12 Sát Thiên Mạch còn định ra tay dần cho cái tên ẻo lả kia một trận thì thấy tên kia chân giống như bôi mỡ thoắt cái đã không thấy sao khi đi còn để lại một trận mưa hoa đỏ rực cả một mảnh rừng khoa trương so với mình đúng là chỉ hơn không kém chạy trốn còn hoành tráng như vậy.
13 Không đợi Bạch Tử Họa trả lời Tiểu Nguyệt đã đẩy cửa vào trên tay còn cầm một chậu nước. “Ta không cần hầu hạ ngươi ra ngoài đi” trước giờ dù có Tiểu Cốt ở bên cạnh nhưng Bạch Tử Họa vẫn không để nàng hầu hạ sinh hoạt cá nhân huống chi là nha đầu mới gặp này.
14 Trong trúc tối mịt thêm tiếng gió lùa qua tạo cảm giác rung rợn, tiêu điều. Nhưng lúc này lại xuất hiện một tiểu cô nương, cô ta lại không có vẻ gì bị ảnh hưởng của không khí nơi này.
15 Trên đời có rất nhiều người rảnh rỗi nhưng có ai có thể qua được nhị hoàng thân Huyết Liên Hàn, hắn đang nhàm chán đến phát điên một tay đỡ cằm một tay che miệng ngáp một cái.
16 “Nha đầu ngốc!” Bạch Tử Họa đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Tiểu Nguyệt. “Thiếu gia bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?” Tiểu Nguyệt rất lo lắng phải nghĩ chân ở đâu.
17 Bạch Tử Họa ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bóng đen mở cửa đi vào rừng trúc chẳng mấy chốc đã không thấy nhân ảnh. “Hắn thế nhưng lại ăn thức ăn ngươi nấu?” Thanh y nữ tử lạnh nhạt lên tiếng.
18 Trong lúc Bạch Tử Họa ở tại chỗ Huyết Liên Nguyệt Băng, Dị Hủ Các đóng cửa im hơi lặng tiếng, người đáng thương nhất lại là Ma Quân Sát Thiên Mạch hắn dùng mọi cách tìm người giao đấu lần trước nhưng vẫn không có manh mối gì.
19 “Đáng chết!” Ma quân sau lần thứ 50 quay lại chỗ cũ tức giận mắng một tiếng trong lòng không dưới 1000 lần nguyền rủa kẻ bày trận, nếu hắn biết kẻ bày trận là bé con hắn khổ sở tìm kiếm không biết sẽ có cảm tưởng gì.
20 Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn người đang nằm trên giường, đây là người Hoa Thiên Cốt hy sinh cả tính mạng để bảo vệ, còn hắn lại hy sinh tính mạng để bảo vệ Trường Lưu bảo vệ lục giới nhưng lại không bảo vệ được đệ tử mình yêu thương nhất.