1
Chật quá! Chật quá!!
Thiên Tuyết cảm thấy có thứ gì đó đang bao bọc lấy cơ thể nàng, cả cơ thể bị cuốn theo một dòng nước xoáy. Nàng chợt cảm thấy bản thân tựa như đã thoát ra khỏi chỗ chật chội đó.
2
Vì không lí do vào được trận pháp nhưng lại không thể bước ra mà cả hai tỷ muội Hoa Thiên tuyết cũng đành phải ngồi trong trận pháp vị sư phụ của người nào đó.
3
Buổi tối, Đông Phương Úc Khanh rất ra dáng thê nô mà trở thành kẻ sai vặt cho Hoa Thiên Tuyết. Kiếm củi, nướng gà đều là một tay Đông Phương Úc Khanh làm, hai tỷ muội Hoa Thiên Tuyết chỉ cần ngồi một bên chờ gà chín.
4
Sự xuất hiện của hai tỷ muội Hoa Thiên Tuyết làm mọi người kinh ngạc.
- Phàm nhân chốn nào?- Lôi Âm hét lớn làm Hoa Thiên Tuyết bị đè đã bực càng bực hơn, nàng mở giọng mắng:- Ngươi mới là phàm nhân! Cả nhà ngươi mới là phàm nhân!!!
- To gan!
- Ta không có điếc!! - Hoa Thiên Tuyết đau đớn đứng lên phủi sạch bụi trên người mình, lạnh nhạt hướng Ngọc Đế nói:- Ta là người Thanh Hư đạo trưởng phó thác tới đưa tin.
5
Đến Ao Tam Sinh, hai tỷ muội rất thuận lợi vượt qua làm Lạc Thập Nhất trố mắt ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh đi xếp phòng cho cả hai.
Tất nhiên theo nguyên tác thì Hoa Thiên Cốt cùng phòng với Khinh Thủy, còn Thiên Tuyết thì.
6
Hoa Thiên Tuyết rất nhanh đã phi thân đến trước ngưỡng cửa đại điện, khi đến đã nghe thấy tiếng rống giận của Thế Tôn Ma Nghiêm, trong giọng chứa đầy uy áp.
7
Hoa Thiên Tuyết đảo mắt, tạm thời quên đi chuyện ban sáng, hứng thú nhìn bên dưới. Ở đó, Hoa Thiên Cốt đang chăm chú lắng nghe Lạc Thập Nhất chỉ dạy, Khinh Thủy thì đang tập ngự kiếm còn Nghê Mạn Thiên đang thoải mái xoay tròn trên không trung khiến nam sinh phía dưới si mê choáng váng.
8
Hoa Thiên Tuyết một đường trở về phòng thì đụng phải Nghê Mạn Quân, nàng ta là cái nhân vật bỗng dưng xuất hiện, Hoa Thiên Tuyết đoán có lẽ do mình xuất hiện khiến cho một số nhân vật không nên tồn tại lại có, nhưng mong đó chỉ là do nàng nghĩ quá thôi.
9
- Có vẻ như mình chọc hơi quá đà rồi. - Hoa Thiên Tuyết thở dài nhìn trời. 1 tháng ở cùng phòng với Nghê Mạn Thiên thì hết 2 tuần là nàng bị đuổi ra khỏi phòng sống kiếp màn trời chiếu đất.
10
Hoa Thiên Tuyết rất bi ai trừng mắt Sóc Phong một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống niệm pháp quyết bắt đầu luyện tiên pháp. Sau một canh giờ thì nàng mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí rồi đứng lên rút kiếm ra tiếp tục luyện kiếm pháp.
11
Hoa Thiên Tuyết tự hỏi bản thân có phải đã gây ra tội nghiệp gì hay không.
- Mama!!
Đấy,lại nữa rồi!
Một cục bông tròn tròn trắng trắng phi như bay vào lòng Hoa Thiên Tuyết dụi dụi vài cái mới ló cái khuôn mặt có hai con mắt tròn long lanh lên nhìn nàng một cách vô tội.
12
Sóc Phong nhìn nắm tay Hoa Thiên Tuyết, vỗ vỗ nhẹ:- Ngươi chảy máu.
Vết thương do vừa nãy bị lực xung chấn của kiếm tạo ra bị Hoa Thiên Tuyết siết liền chảy máu, nàng nhanh chóng thả lỏng tay ra, nghe được Bạch Bạch nức nở: -Mama, vết thương của người lại bị nứt ra rồi, mau đưa tay ra để Tiểu Sóc Sóc cầm máu đi.
13
Hoa Thiên Cốt quá sợ hãi nên quên mất tụ khí, rơi cực nhanh xuống dưới, nàng nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau xuất hiện nhưng lại rơi vào một vòng tay lạnh như băng, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì ngay lập tức mở mắt ra.
14
Không khí trong đại điện rất nhanh đã trầm xuống, Ma Nghiêm đứng ở trên cao trừng mắt nhìn Hoa Thiên Tuyết, tựa như nàng là kẻ thù giết cha giết mẹ hắn vậy.
15
Khi Hoa Thiên Tuyết trên đường trở về phòng thì gặp Ma Nghiêm, lúc này hắn đang đứng dưới gốc cây đào lớn trước đường lên giả sơn, mặt cúi xuống không biết đang nghĩ cái gì.
16
Sáng hôm sau, Hoa Thiên Tuyết theo Vân Ẩn rời Trường Lưu, đương nhiên cũng mang cả Bạch Bạch tổ tông đi theo.
Nhớ đến sáng nay khi mọi người ra tiễn nàng có chút tức cười.
17
Đến được Mao Sơn vào ngày hôm sau, Hoa Thiên Tuyết đối với tốc độ này của bản thân vẫn chưa quá hài lòng. Thứ nàng cần bây giờ chính là sức mạnh, nàng muốn nâng cao sức mạnh của bản thân, chỉ có vậy sau này lỡ như đúng trong nguyên tác Cốt Đầu có gặp chuyện gì thì bản thân nàng cũng đủ cường đại để bảo vệ nàng ấy.
18
Nhìn hỏa diễm trên tay Hoa Thiên Tuyết, mọi người ở dưới có kích động muốn lật bàn. Mẹ nó, ngươi muốn chơi thật luôn đó hả?! Muốn hủy Mao Sơn thì ít ra cũng phải chờ bọn ta rời đi đã chứ, ngồi vầy lơ tơ mơ bị dính đòn thì làm sao?!!!!
Vân Ẩn nhìn hỏa diễm trên tay Hoa Thiên Tuyết rồi lại nhìn chúng đệ tử đang nằm la liệt phía dưới, tuy rất muốn ngăn cản nhưng cũng đành lực bất tòng tâm, dù sao đây cũng là do bọn họ tự chuốc lấy, hắn cũng không thể nào không nể mặt vị tiểu chưởng môn này được, không cẩn thận là cũng bị chưởng môn vèo một cái đi đời luôn đó, mà hắn còn rất yêu quý cuộc sống này nha.
19
Dưới sự bảo hộ vô hình của Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa, lễ tiếp nhận chức chưởng môn của Hoa Thiên Tuyết được tổ chức vào 3 ngày sau, lúc này thì thương thế của mấy vị trưởng lão kia dưới sự chữa trị đặc biệt chu đáo của Vân Ẩn đã có xu hướng phục hồi.
20
Một giọng nói từ trên cây vọng xuống. Hoa Thiên Tuyết ngước mặt lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ thì thất thần trong giây lát. Đó là một gương mặt đẹp như tiên, một nhan sắc vượt qua thế tục, khiến người khác khó có thể rời mặt đi.