41 “Xin chào. Xin hỏi tìm ai. ”Rõ ràng hai tay kích động phát run, cũng đã sớm biết người gọi đến là anh Tô Văn, nhưng tôi vẫn kìm nén tâm trạng,dùng khẩu khí nghiêm trang hỏi.
42 Chân nhân bất lộ tướng. . . . . . Phải nói mẹ và anh Tô Văn thời gian tiếp xúc cũng không coi là nhiều, lại có thể đem tính tình anh Tô Văn đoán ra tới bảy tám phần,thật là làm người ta bội phục.
43 Còn một tháng nghỉ hè ,tôi vốn định an tâm một tháng sáng làm trạch nam, tối ra ngoài đi bộ đi phơi ánh trăng. Nhưng kế hoạch tốt đẹp này,vẫn bị tan biến trong hai tay thiên nhiên vạn ác.
44 Chung quanh ‘ du khách ’ lập tức lộ vẻ mặt khinh bỉ , có một đại thúc thậm chí chậc lưỡi nói, “Tuổi trẻ bây giờ thiệt. . . . . . ”
Tôi nhanh chóng liếc mắt nhân viên cứu sinh gần đây ,rất tốt, hắn cách tôi chỉ có ba thước xa.
45 Vì vậy hai người chúng tôi, mỗi người đều mang trong mình một ý nghĩ, câu được câu không trò chuyện. Hạ Phi gọi điện thoại cho người nhà hắn, báo cho bọn họ tối nay hắn tính ở nhà tôi qua đêm, không cần chuẩn bị cơm cho hắn.
46 Sau khi cơm nước xong, tôi và Hạ Phi ở phòng khách xem TV, lúc này quảng cáo rất nhiều. Làm tôi cuối cùng cũng chất vấn — đến tột cùng là chiếu phim chèn quảng cáo, hay là chiếu quảng cáo chèn phim.
47 Được cha Thi Thi chở tôi ra sân bay. Nhà Thi Thi điều kiện rất tốt, có hai chiếc xe riêng, mà cha cô đối với tôi ấn tượng rất tốt, vừa nghe tôi cần xe chở đến sân bay.
48 Tôi ở trên máy bay ngủ được một chút, khi tỉnh lại bởi vì thời gian dài dùng tư thế ngồi, lưng cũng cứng ngắc. Trên máy bay thức ăn rất ngon, nhưng đối với tôi thì không có vị gì.
49 “Bọn họ rất khuya mới trở về, hiện tại đoán chừng đi học, đi làm rồi. ” Anh Tô Văn nhếch nhếch môi, “Đi thôi, đi tới gian phòng chúng ta. ”
“Ừm. . .
50 “Nghiêm khắc mà nói,em hơn hai mươi tuổi rồi, chịu chút khổ tính là gì. ”
“Em thì không sao, có thể em không nhìn thấy. Tiểu Xương nếu quá gầy, ôm sẽ không thoải mái.
51 Tôi rất nhanh liền quen thân với mấy người cùng thuê với anh Tô Văn,bọn họ một là người Hongkong , một là người Hàn Quốc , mọi người rất thân thiết. Vị Hongkong kia gia cảnh tựa hồ rất tốt, tiêu tiền như nước , hắn cũng học y khoa , bởi vì quen biết anh Tô Văn cho nên mới mang anh tới đây ở chung với hắn.
52 Tôi nuốt một ngụm nước bọt, “Ờm, việc này, tôi là tới cùng cậu nói chuyện một chút. ”
“. . . . . . ” BEN nhìn chằm chằm tôi mấy giây, đôi môi mím chặc rốt cục buông lỏng, thân thể y nhích qua một bên, chừa cho tôi một cái đường hẹp, thanh âm ép xuống rất thấp, “Vào đi.
53 “. . . . . . Anh thật sự là tôi sao? Tính cách quả thực khác biệt quá lớn. ” BEN lầm bầm nói,trong mắt y nhìn tôi mang theo chút tôn kính.
“He, thật ra thì tôi năm năm sau ,với hiện tại cũng có sự khác biệt.
54 Chiều hôm sau.
BEN chân đạp dép, một tay cắm trong mái tóc rối,chậm chạp xuống lầu. Trong phòng khách đồng hồ đang hiện lên mấy con số đỏ tươi. BEN híp mắt, giơ tay lên đem tóc hai bên vén ra sau tai,vẻ mặt mới vừa tỉnh ngủ có vẻ ngốc trệ, dọc theo cửa sổ ánh sáng tán lạc vào phòng, sợi tóc BEN nhẹ nhàng đong đưa, khiến cho y nhìn qua giống như là tinh linh lạc đường.