21 Quà anh Tô Văn tặng tôi, thế nhưng là một đôi bông tai thập tự giá. Món quà này làm cho tôi buồn bực hồi lâu, tôi không xỏ lỗ tai, lấy hiểu biết của anh Tô Văn đối với tôi, không thể nào không biết điểm này đi.
22 Tôi không mục đích đi ở trên đường, siết chặt bản phác hoạ trước ngực. Nó lạnh như băng bị tôi ôm đi. Mùa hè gần tới, không khí dần ấm lên. Bạn xem, bốn mùa vĩnh viễn sẽ không làm một người dừng lại, bất kể phát sinh chuyện gì cũng đều như nhau.
23 Khoảng thời gian cao trung trôi qua rất nhanh. Thường chỉ đang chớp mắt liền qua một năm. Mà bạn cẩn thận hồi tưởng một năm này bạn đã làm gì thì đại não cũng sẽ hiện ra một mảnh trống rỗng đáng sợ.
24 Anh Tô Văn không trả lời, gian phòng tối tăm khoảnh khắc tĩnh mịch. . . . . Nhưng một lát sau, anh Tô Văn liền đưa tay về phía quần ngủ của tôi , tôi kinh hô một tiếng, bắt đầu vùng vẫy.
25 Sáng hôm sau. Mẹ và Tô thúc thúc còn chưa đi làm. Học trò bọn tôi mặc dù nghỉ, nhưng công việc của bọn họ trước sau như một phải tiếp tục tiến hành,chỉ có gần mùa xuân thì mới có thể nghỉ mấy ngày.
26 Trời sinh tôi tài tất hữu dụng, theo tính cách tôi như thế, nếu là đổi đến thời kỳ chiến loạn ,sẽ là nhân tài Hán gian ! Tôi thở sâu một hơi,đem chuyện mình chuyển kiếp, từ đầu tới đuôi nói cho anh Tô Văn.
27 Vì vậy tôi không giải thích được, cùng anh Tô Văn ‘quan hệ’ cộng thêm ‘ ở chung ’. Thật ra thì chúng tôi những năm gần đây luôn luôn ở chung, chỉ bất quá bây giờ ‘chính thức ’ lui tới.
28 “Phốc!” Hạ Phi một bên ho khù khụ, trực tiếp đem trà sữa trong miệng phun ra ngoài. Tôi đem mặt xoay qua một bên, che miệng nhỏ giọng cười. Vốn tưởng rằng Hạ Phi sẽ lửa giận ba trượng phản bác Thi Thi một trận, cũng không nghĩ đến hắn sẽ phun trà sữa xong,liền giả bộ như không có chuyện gì xảy ra , khóe miệng thậm chí còn treo một mạt nụ cười miễn cưỡng coi như là ngượng ngùng.
29 Tôi và Hạ Phi bắt đầu lớn tiếng rùm beng. Tôi rất ít khi kích động như thế , bình thường cũng sẽ không tùy tiện lớn tiếng thét người khác, giống như bây giờ cùng Hạ Phi cãi vả.
30 Tôi cắn răng, đem thanh âm của anh Tô Văn chắn ra ngoài tai, rất quyết tâm hướng ngoài cửa phóng ra. Từ trong miệng thở ra một hơi, biến thành một đoàn sương trắng,bốc lên cao, cuối cùng cùng hòa làm một thể cùng màn đêm đen nhánh.
31 “Vậy tớ gọi điện thoại cho cậu, sao cậu không nhận ? Cậu có biết tớ lo lắng bao nhiêu không?” Tôi lần này coi như là hoàn toàn bị Thi Thi chọc điên, nói chuyện cũng phá lệ dữ tợn.
32 Thân thể tôi khẽ run. Không nói ra là do thoải mái hay là mất mác. Gần đây hết thảy phát sinh giống như là một trò cười khôi hài, mà tôi lại bi thảm trở thành nhân vật chính trong trò đùa đó.
33 Tôi vốn tưởng rằng, triệu chứng đồng tính luyến ái thình lình đột phát của anh Tô Văn sẽ trong kỳ nghỉ bị tôi hoàn toàn chữa khỏi. Nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá cao năng lực của mình, không chỉ không chữa khỏi cho anh Tô Văn , mà cả mình cũng bị lây bệnh.
34 Quay về trường học bọn tôi mất một đoạn thời gian thích ứng cho kịp tiết tấu lớp mười một. Đủ thứ môn thi, trên căn bản có thể dùng ‘nạn này chưa yên ,nạn khác đã đến’ để hình dung.
35 “Hồng Xương, gần đây cậu thật là chăm chỉ học tập nha. ”Tắt đèn xong, lão đại trong phòng ngủ ngáp một cái, khi hắn trên giường nhỏ trằn trọc một hồi, câu được câu không cùng tôi tán gẫu.
36 Thư viện trường chúng tôi cũng coi như kích thước không nhỏ , xem như vì hấp dẫn học sinh mới mà kiến trúc hướng về tư bản. Sách không tới hơn vạn cũng có hơn ngàn , tủ sách đều có mười mấy hàng.
37 Loại lời thoại tương tự thú tội này hoàn toàn đảo loạn tâm tôi. Tôi cắn cắn môi, quỷ thần xui khiến hỏi ra khỏi miệng, “Anh Tô Văn , anh thích em sao? Anh muốn em ra nước ngoài với anh,là bởi vì thích ?Hay là chỉ vì anh cần một người nấu cơm cho anh.
38 Trừ anh Tô Văn nhàn rỗi ra,cơ hồ tất cả mọi người trong trường học đều bận rộn. Kỳ thi cuối lớp 11 gần tới, tôi cũng không có thời gian dư thừa chạy đến trong thư viện cùng anh Tô Văn nói chuyện phiếm.
39 Loại ngày thầm trộm không bao lâu, một tuần rất nhanh liền trôi qua. Đêm trước khi anh Tô Văn rời đi , tôi nằm ở trên giường, nghe kim giây từng phút trôi qua.
40 “Chắc chắn rồi. ”
Tôi ngẩng đầu lên, dũng cảm cùng anh Tô Văn giao tiếp ánh mắt giữa không trung. Trong sân bay to như thế,giống như chỉ còn lại ảnh ngược màu sắc rực rỡ trong mắt đối phương ,tất cả các thứ còn lại đều là đen trắng.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ
Số chương: 21