1 Giữa hè, sau giờ ngọ nắng gắt như lửa, cành cây bị lá che kín không thấy chút rung động, tán cây xòe rộng, bóng râm buồn chán trườn ra xung quanh tạo thành một mảng râm mát.
2 Trong lúc nhất thời, Ninh Hoài Cảnh hoảng hồn tưởng mình ban ngày gặp quỷ, nhưng rồi vẫn là kinh ngạc dừng bước ngây người cả một buổi trời.
Tiểu tư bên cạnh không hiểu gì, thấy tiểu chủ nhân đứng giữa trời nắng chang chang mà ngẩn người, giật giật tay áo hắn.
3 Năm đó Hoài Tuyên thành thân, Ninh Hoài Cảnh cũng không đến học đường nữa. Lão Hầu gia luận võ thắng hơn nửa đời người cùng đứa con bướng bỉnh có thể so với ngựa hoang đến mười năm sau vẫn còn cứ cãi nhau, phu nhân Hầu gia chỉ biết bất đắc dĩ mà cười.
4 Từ Khách Thu luôn ăn mặc tiên diễm, một năm bốn mùa đều là một màu hồng lóa mắt, xa xa đi tới giống như một đốm lửa, khiến người ta nhịn không được mà quay đầu nhìn lâu thêm một chút.
5 Từ Khách Thu tựa lưng vào ghế, cười hắn hồ đồ, “Ha hả… ngươi mới say”
Ngọc Phiêu Phiêu rời khỏi đài cao, gia nô tay chân nhanh lẹ chạy vội đến bên người Thôi Minh Húc, cúi đầu thưa chuyện.
6 Đêm khuya, ánh nến mông lung.
Tiệc rượu trong Hầu phủ vẫn như lúc mới khai tràng, xa xa cách ba con phố vẫn còn có thể nghe đến tiếng chén chạm nhau leng keng, hoan thanh vô số.
7 “Khách Thu, ngươi từng phiêu nữ nhân chưa?”
Trán lập tức bị chiếc đũa gõ đến phát đau.
“Ngu ngốc! Ai dạy ngươi nói mấy chữ đó? Ngươi có phải là con ruột của Hầu phủ không vậy?”
“Kia… Khách Thu, ngươi từng uống rượu hoa sao?”
Trán lại bị gõ một cái.
8 Lại qua nửa tháng, Thôi gia tiểu công tử vào ở Ninh hầu phủ, cũng là vì cãi nhau với đại ca hắn. Thôi lão gia qua đời từ sớm, nhị công tử Minh Viễn ở xa kinh thành, đại công tử Minh Đường là anh cũng là cha, có điều tính tình ngay thẳng khắc nghiệt, dặn dò Minh Húc phải tích cực vươn lên, phạm chút sai lầm liền xử trí theo gia pháp.
9 Mấy chuyện bàn tán trên phố luôn thay đổi so với chong chóng trên tay mấy tiểu hài tử còn có vẻ nhanh hơn, mấy ngày trước nhất nhất đều tuyên dương tình yêu của Ninh tiểu hầu gia, mồm mép một hồi, hiện lại thành Ngọc Phiêu Phiêu là tri kỷ của Thôi Minh Húc, nói được so với xem kịch còn thoải mái hơn.
10 Từ Khách Thu còn nằm trong khách phòng của Hầu phủ ngủ say chưa tỉnh. Ngoài cửa sổ là hoa viên cây cỏ xanh um, bốn mùa đủ loại hương hoa, có thể nghe mưa rơi trên lá chuối, cũng có thể đẩy cửa ngắm trăng rằm, thanh u yên ắng, một chỗ tốt đến không thể tốt hơn.
11 Từ Khách Thu vẫn còn ở thư phòng học bài, ôn luyện tứ thư ngũ kinh lục nghệ, có vẻ thực sự muốn đỗ đợt thi này nên chưa từng lười biếng, viết chữ đọc sách là chuyện mỗi ngày phải làm, hôm nào bỏ lỡ hôm sau nhất định học bù.
12 Ra khỏi phòng “thiên tự nhị hào”, quẹo trái, phòng thứ ba nằm ngay đoạn cuối hành lang. Cửa phòng giấu kín, xây sát ngay góc tường, cánh cửa cũng nhỏ, chỉ đủ một người ra vào, nếu uống rượu mờ mắt, bước qua một bước là sẽ bỏ lỡ.
13 Qua thi hội sẽ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đình vào mùa xuân năm sau. Mười năm gian khổ học hành, đây sẽ là cửa ải cuối cùng, thành – vượt trội hơn người, bại – không còn mặt mũi hồi hương.
14 Ninh Tranh là khóc mà chạy về nhà, hai má dính đầy nước mắt, mắt sưng đỏ như quả hạch đào. Quận chúa cao ngạo điêu ngoa cùng thiếu tướng quân trẻ tuổi nóng tính tựa hồ ở chung không hòa hảo.
15 Người đầu tiên rời đi là Giang Vãn Tiều.
“Cha ta đã lớn tuổi, sinh ý trong nhà sắp đến lúc phải tiếp nhận. Năm sau ta phải theo thương đội đến Tây Vực một chuyến, xem như là học hỏi.
16 Sau đó, Ninh Hoài Cảnh cùng Từ Khách Thu lại ở cửa ngoài cửa thành tiễn Thôi Minh Húc.
Đại tài tử danh gia vọng tộc, chỉ với một chiếu lệnh mỏng manh đã bị phái đến vùng Giai Châu sơn cùng thủy tận.
17 Khách Thu a, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, nên thành thân đi. Lời đó cư nhiên lại từ trong miệng của Từ gia phu nhân trước nay chẳng thèm để ý đến mình mà ra, Từ Khách Thu bản thân cũng có chút kinh ngạc.
18 Đêm hôm đó Ninh Hoài Cảnh thức trắng, ngồi yên trong phòng không động đậy, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì. Bình minh, đại thiếu phu nhân Sở Tĩnh Dung gõ cửa, Ninh Hoài Cảnh thần thanh khí sảng đứng ở cạnh cửa, trừ bỏ nét mặt có chút nhợt nhạt, hốc mắt có chút hồng hồng, còn lại đều tốt đến quỷ dị.
19 Từ Khách Thu khó hiểu, Ninh Hoài Cảnh thừa dịp y ngơ ngẩn, lén sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của y một chút rồi mới buông, cười hì hì như một tên trộm, nhìn khuôn mặt y bị lửa hồng ánh lên đỏ ửng.
20 Nghe nói đệ không muốn cưới vợ?”
Ninh Hoài Cảnh gật đầu.
Ninh Tranh cười to, nụ cười đó hiển nhiên là đang tán dương hắn.
“Không cưới vợ là tốt.