1 CHƯƠNG 1
By Kì
Thiên Hoàng vẫn cắn răng đứng trong góc phòng, không hề nhúc nhích, mặt nạ màu đồng che khuất nét bi thương trên mặt.
Máu tươi nhuộm khắp trên tường dưới đất, khiến cho đại điện xa hoa được phủ lên một lớp màu đỏ nhàn nhạt.
2 CHƯƠNG 2
By Kì
Người nọ kiên nhẫn đợi thật lâu, mới như là nhớ ra chuyện gì, khẽ hô lên một tiếng: “Ta nhớ rõ ngươi”.
Thiên Hoàng không hiểu, chỉ ngây ngốc nhìn người trước mắt, gương mặt kia bình thường đến mức khiến người ta nhìn qua liền quên ngay, nhưng không rõ vì sao đột nhiên lại làm cho y cảm thấy có chút quen thuộc.
3 CHƯƠNG 3
By Kì
Nghe Khung Quang nói vậy, Vong Xuyên bỗng nhiên trừng lớn ánh mắt, chốc lát sau mới thất vọng lắc đầu: “Ta không thể rời khỏi nơi này, hơn nữa cuộc sống trên nhân gian quá chậm so với nơi đây”.
4 CHƯƠNG 4
By Kì
Thiên Hoàng chạy thẳng một mạch như điên như cuồng, nhưng khi đã đến cửa lại bất giác dừng bước.
Quang cảnh đằng sau cánh cửa y có thể tưởng tượng ra được, trong mắt chậm rãi hiện lên một mạt mỏi mệt khó nói nên lời.
5 CHƯƠNG 5
By Kì
Không ngờ Thiên Hoàng đột nhiên lại nói như vậy, Vong Xuyên sửng sốt một hồi, mới mỉm cười nhường một bước: “Lên đi. ”
Thiên Hoàng nhìn y một cái rồi vén vạt áo bước lên thuyền, ngồi xuống thấy Vong Xuyên vẫn còn đứng ở đằng kia, mới nhịn không được xẹt qua một trận xấu hổ, bèn cười cười.
6 CHƯƠNG 6
By Kì
Vong Xuyên nghe Thiên Hoàng kể, thấy nụ cười trên mặt người kia đã không còn vẻ ảm đạm vốn có, lại thêm một chút linh động tiêu sái, không khỏi nở nụ cười theo y, im lặng ngồi đó chờ y kể tiếp.
7 CHƯƠNG 7
By Kì
Đến một người, đi một người, lại đến một người, cuối cùng vẫn phải rời khỏi. Không phải là người ở đây thì luôn không lưu lại được.
8 CHƯƠNG 8
By Kì
Thủ tướng trộm liếc Dao Quang Tinh Quân đứng bên làm nền một cái, nuốt nuốt nước miếng rồi mới nói: “Là, là Khai Dương Tinh Quân của Thất Tinh cung.
9 CHƯƠNG 9
By Kì
Thấy Thiên Hoàng đột nhiên ngừng lại, trừng mắt nhìn đến dại ra, Dao Quang sửng sốt một chút, đưa tay tới trước mặt y mà khoa trương quơ quơ mấy cái, không được đáp lại, cuối cùng nhịn không được phải quay đầu nhìn theo ánh mắt y, vừa nhìn cũng ngây dại.
10 CHƯƠNG 10
By Kì
Thiên Hoàng sảng khoái rời đi, Vong Xuyên cũng không hề để ý, chẳng qua mơ hồ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Chẳng phải là trông chờ người kia có thể lưu lại dài lâu, nhưng chờ đợi hơn ba trăm năm mới đổi được nửa ngày gặp nhau, trên chiếc thuyền con, một ít chuyện xưa, cũng liền trôi qua, thường thường còn chưa nói đến chỗ dừng thì thời giờ đã tới, thuận miệng lấy lệ, tiếp đó liền biệt ly.
11 CHƯƠNG 11
By Kì
Vong Xuyên chỉ giương mắt nhìn Thiên Hoàng chằm chằm mà nghe y nói, giống như hài tử ngồi xổm bên đường nghe kể chuyện, lúc này Thiên Hoàng nói đến đoạn khúc chiết, y cũng nhịn không được vẻ mặt ngưng lại, nín thở chờ người kia nói tiếp.
12 CHƯƠNG 12
By Kì
Vong Xuyên lui lại một bước, dưới chân hơi đong đưa, nhưng y vẫn chỉ nhìn Khai Dương.
Một câu đó, giống như vật nặng nện vào lòng y, không bén mà đau.
13 CHƯƠNG 13
By Kì
Mắt của y, rất giống…
Vong Xuyên vô thức nghiêng người, rời khỏi bàn tay Thiên Hoàng, Thiên Hoàng lập tức phản ứng trở lại, vẻ mặt xấu hổ mà lui một bước, trong mắt lộ vẻ vô thố, chỉ cúi đầu trốn tránh chứ không dám nhìn Vong Xuyên.
14 CHƯƠNG 14
By Kì
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Khung Quang liền trở nên trắng bệch, y nhìn thẳng Vong Xuyên, Vong Xuyên cũng nhìn thẳng lại y như vậy, hồi lâu, Khung Quang mới đột nhiên bổ nhào lên trước, ôm vai Vong Xuyên lắc mạnh một lúc, giống muốn lắc cho những lời của y quay về trong bụng: “Ngươi nói cái gì, ngươi nói cái gì!”
Vong Xuyên bị y dọa sốc một trận, ngây ngốc yên lại đó, thấy ánh mắt Khung Quang thủy chung chỉ nhìn mình chòng chọc, không chịu thả lỏng, cuối cùng cười cười có chút hoang mang, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ hỏi một chút thôi.
15 CHƯƠNG 15
By Kì
Giữa lúc xô đẩy thì Khai Dương đã phục hồi lại tinh thần, chẳng qua trước mắt có chút mơ hồ, y lắc lắc đầu, sau một lúc lâu mới nhìn rõ tình hình, hơi hơi nhíu mi, song vẫn cười nói như cũ: “Say rồi sao? Mau đứng lên! Đường đường là thượng tiên, một chút thế gian tửu nhưỡng đã thành ra bộ dáng này, phải bị người giễu cợt mất.
16 CHƯƠNG 16
By Kì
Thiên Hoàng biến sắc, thanh âm trầm xuống: “Ngươi nói cái gì?”
Vong Xuyên ngập ngừng một chút, thanh âm càng nhỏ hơn: “Nếu ta yêu ngươi, có được không?”
“Đừng đùa!” Thiên Hoàng quát một tiếng rồi đứng bật dậy.
17 CHƯƠNG 17
By Kì
Khai Dương đứng ở đầu cầu, không quay đầu cũng chẳng đi về phía trước, chỉ nhìn Vong Xuyên, ánh sáng trong mắt biến mất.
Có quỷ tốt đằng xa nhìn thấy cũng chỉ chần chừ một chút chứ không hề quản y.
18 CHƯƠNG 18
By Kì
“Dựa vào cái gì mà ta phải lên Tru Tiên đài, hạ phàm lịch kiếp vì ngươi?”
Khi tiếng nói dừng lại, cả hai người đều không nói gì.
19 CHƯƠNG 19
By Kì
“Các người đang làm cái gì?”
Khuôn mặt người xuất hiện sau cây đào hoàn toàn xa lạ, vừa rồi trong yến tiệc tựa hồ chưa gặp qua, chỉ sợ chính là tiểu tiên không nhập lưu, lúc này đứng ở chỗ đó, nhìn Khai Dương với Thiên Hoàng, vẻ mặt hoảng sợ, thanh âm khi hỏi cũng có điểm run run, xem chừng đã nhận ra hai người là ai.
20 CHƯƠNG 20
By Kì
Mặt nước chung quanh phẳng lặng như gương, thuyền con khẽ lay động, Vong Xuyên nhìn Khai Dương, thấy y không nói tiếp nữa, nhưng nghe đến câu “không ham thích” cuối cùng kia, trong lòng lại kích động một trận, không khỏi cười nhẹ: “Thiên đình như vậy, không lưu lại cũng thế.