1 Lâm Sơ Dương làm sao cũng không nghĩ tới có một ngày cậu sẽ bị một bát mì nghẹn chết.
Mì là Lão Đàn dưa muối, vị mà cậu thích nhất, nấu xong rồi thêm chút dấm chua lại thả chút dầu ớt, ngửi một cái đều là hương thơm, cậu vừa ăn vừa mở website ra, đúng dịp thấy tiểu thuyết lúc trước đang theo cập nhật, còn là đại kết cục.
2 Các chi thứ của Mạc gia cách mỗi mười năm sẽ đem hài tử có tư chất không tồi đưa đến nhà chủ bồi dưỡng, cho nên người quá nhiều, năm cái bàn ngoại trừ chủ bàn còn lại bốn cái khác đều ngồi đầy nhóc, trong đó hơn phân nửa Mạc Trạch xem như quen thuộc, dù sao thì mỗi ngày kết bè kết lũ thay phiên ở trước mắt hắn sai khiến làm này làm kia, muốn không quen thuộc cũng không được.
3 Sự thực chứng minh, Mạc Trạch thật sự sẽ đem áo lót cởi ra, cho dù áo lót là loại thần khí như Lưu Vân Y cũng không ngoại lệ, bởi vì hắn có tính khiết phích.
4 Cho dù Lâm Sơ Dương mọc thêm một cái đầu cũng vẫn như thường không nhìn thấu Mạc Trạch hiện giờ, cho nên cậu dứt khoát tiếp tục phát huy cá tính không tim không phổi, khiến cho đại não đem mấy chuyện không nghĩ ra đó toàn bộ quăng đến địa phương không nhìn thấy, sau đó nên chơi liền chơi nên ngủ liền ngủ.
5 Mạc Trạch nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc đem bùa chú giấu trong lòng bàn tay thu về, “Xem ra hôm nay ta không chết được. ”
Mạc Quân Hạo ném trường kiếm, hai tay túm quần lên đè lại, gương mặt đỏ đen đen trắng, y lớn như vậy còn chưa từng chật vật thế này đâu, cố tình y còn thật sự không dám động thủ nữa.
6 Ngươi không trộm chẳng lẽ áo lót của ta tự mình mọc chân chạy?
Mạc Trạch nhìn kỹ Lâm Sơ Dương, tỏ vẻ không tin, “Ngược lại thật ra ta hiếu kỳ ngươi làm sao lột áo lót từ trên người ta xuống?”
Áo ngoài của hắn còn nguyên, chỉ có áo lót không còn, lại thêm tới lui tự nhiên trong trận pháp, nếu nói không có thủ đoạn thì tuyệt đối là không thể nào.
7 Lâm Sơ Dương mơ một giấc mơ, trong mơ một em gái trên mặt đánh gạch men (hiệu ứng làm mờ) đặc biệt nhiệt tình ôm cậu gặm miệng cậu.
Vừa mới bắt đầu cậu còn rất vui mừng, yêu thương nhung nhớ cái gì quả thực không cần quá phóng khoáng, thế nhưng gặm gặm liền xoắn xuýt.
8 Thuần mộc linh căn!
Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu sắp khóc chết rồi, quả nhiên…”Hệ thống mày chơi khăm tao!”
Hệ thống: “Tư chất đơn linh căn tốt như vậy tại sao là chơi khăm cậu.
9 Sáng sớm hôm sau, Mạc Trạch còn chưa dậy đã được gã sai vặt truyền lời, nói là gia chủ đã trở lại, ở chủ viện chờ hắn.
Lúc này Mạc Thiên Hành tìm hắn, là chuyện gì không cần nghĩ cũng biết.
10 Nếu Lâm Sơ Dương có thể chuyển động, vậy khiến Mạc Trạch cởi cậu ra liền đơn giản hơn nhiều.
Khi đi ngang qua nhà bếp, cậu sử dụng kỹ năng khống chế đối với một tiểu ca đi ra đổ nước bẩn.
11 Lâm Sơ Dương rất hi vọng Mạc Trạch có thể xem trên việc là bạn bè giúp người khác giải trừ dược tính, tỷ như tìm một em gái và vân vân…
Có điều lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực vẫn luôn tàn khốc.
12 Phần lớn mật cảnh của thế giới này bị tông môn nắm giữ, chỉ có số ít bị thế gia điều khiển, tiểu mật cảnh này là thuộc về Mạc gia, cứ ba năm mở ra một lần, kỳ hạn năm ngày, có thể đi vào 100 người.
13 Lâm Sơ Dương căn bản không biết cậu vừa tiếp xúc thân mật với Tử thần, thiếu chút nữa liền triệt để bye bye thế giới, cho nên lòng cậu vẫn cứ tràn đầy cảm giác Mạc Trạch đáng thương, hận không thể đổi một cái bàn tay vàng khác bù bù đắp đắp.
14 Lâm Sơ Dương nhìn Mạc Trạch ăn một quả khác, trong lòng không giải thích được nổi lên một luồng cảm giác không tốt lắm.
Mạc Trạch thấy cậu thất thần, nhéo nhéo cánh tay đang cầm trong tay, “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
“Không, đại khái là… có chút lạnh?” Lâm Sơ Dương xem nhẹ khó chịu trong lòng, run run người nổi da gà, gió nơi này rất lạnh, có khả năng thực sự là đông lạnh.
15 Lâm Sơ Dương trốn trong căn phòng không người ở này, vừa ngồi xổm chính là hai canh giờ, mắt thấy bên ngoài trời sắp tối, cậu bắt đầu xoắn xuýt nên đi đâu.
16 Tiêu Nhu làm nữ thần của chúng đệ tử Huyền Dương tông, tướng mạo tự nhiên đủ đẹp, có điều quan trọng hơn là đủ tinh khiết, tinh khiết như công chúa trong truyện cổ tích, thiện lương lại không màng thế sự.
17 Lâm Sơ Dương cho là bằng khí tràng ngựa đực của Mạc Trạch, làm sao cũng có thể chờ được mỹ nữ số một hai ba rồi sau khi tình cờ gặp gỡ hoặc qua một sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân liền đối với nam chính nhất kiến chung tình tái kiến lăn giường…
Trên thực tế, mãi đến tận trời tối ngay cả cái bóng quỷ bọn họ cũng không đợi được, càng khỏi nói tới người.
18 Sau khi cười xong đầu óc Lâm Sơ Dương cuối cùng cũng coi như động động.
Trong nội dung mở đầu Chân Hoa xem như là một nam phụ xuất hiện khá nhiều, khi đó Mạc Trạch mới từ tiểu mật cảnh đi ra, lúc ra ngoài cùng Trương Linh Nhi bị Chân Hoa trộm túi trữ vật, sau đó hai người không đánh không quen biết, đồng hành một khoảng thời gian, sau đó tách ra.
19 Sáng sớm Lâm Sơ Dương tỉnh lại cảm giác đầu tiên chính là hôm nay gối đầu không cứng rắn như bình thường, hình như có chút mềm, còn rất nóng.
Cậu hài lòng thò tay xoa nhẹ hai cái, sau khi chạm phải một mảnh da dẻ bóng loáng căng đầy thì cung phản xạ quá dài cuối cùng cũng coi như có phản ứng.
20 Lâm Sơ Dương bắt đầu nghĩ lại đến tột cùng là phạm sai lầm ở chỗ nào, cậu len lén liếc em gái Tiêu Nhu đối diện.
Em gái Tiêu Nhu vẫn rất thẹn thùng, mặt rất đỏ, nhưng làn sóng trong mắt lại chưa từng đứt đoạn, từng cơn sóng liên tiếp, cường độ có thể so với tia X, hung mãnh lại trực tiếp, rõ ràng tâm tình đã được nội dung nói chuyện vừa rồi hoàn toàn nâng lên, phỏng chừng nam chính nói một câu thôi lập tức nằm ngửa cũng không tính là gì.