21 “Đúng rồi. ” Vân Lạc vỗ tay một cái, nói rằng: “Chờ lúc hai người các ngươi xuống núi nhớ tới đây một chuyến nữa, giúp sư phụ đem thuốc đưa đến nam phong quán dưới núi đi.
22 Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Sơ Dương mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy theo thói quen duỗi người, một bộ quần áo liền rơi vào trên bả vai cậu, sau đó một bóng dáng hơi quen thuộc liền theo động tác duỗi tay của cậu xỏ ống tay áo vào, tiếp theo chính là mặc quần thắt đai lưng.
23 Ban đêm, Lâm Sơ Dương và Mạc Trạch cùng đi đến hoa phố trong trấn.
Thanh lâu hoa phố cũng coi như một cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong văn ngựa đực, nam chính bởi vì một số nguyên nhân nào đó ngẫu nhiên gặp một em gái bị ép bán / không tình nguyện treo biển hành nghề / bị người ta ức hiếp, hoặc trực tiếp là hồng bài lúc đó, đương nhiên phải là bán nghệ không bán thân.
24 Sáng sớm, Lâm Sơ Dương lần thứ hai từ ngực Mạc Trạch bò lên, tối hôm qua cậu choáng có chút lợi hại, cuối cùng hình như là đứng ngủ?
Thì ra cậu trừ ăn ra thì ngay cả ngủ cũng tiến hóa theo phương hướng giống như thần ngủ à…
Cậu đau “trứng” xoa xoa đầu, vừa nghiêng đầu đúng lúc đối diện với Mạc Trạch không biết cũng ngồi dậy từ lúc nào.
25 Hệ thống dùng hành động nói cho cậu biết, mi có thể hay không không đáng kể, chỉ cần ta có thể thấy được vậy là được.
Lâm Sơ Dương lần thứ hai cảm giác được thân thể của mình dần dần mất khống chế, sau đó cứ như vậy bước ra khỏi bồn tắm đi tới trước mặt nam chính đang trải giường chiếu.
26 Cho nên sư huynh đây là chờ hắn một đêm, vì không đợi được người mà… tức giận?
Biểu tình của Mạc Trạch biến đổi, lập tức từ mây đen dày đặc nhảy đến trời quang vạn dặm.
27 Cuối cùng mặc cho Lâm Sơ Dương cứng rắn ép buộc, mãi đến tận khi cơm nước xong hết, cậu cũng không thể moi ra một chữ từ trong miệng Đàm Tiêu.
Được rồi, kết quả thật mẹ nó làm người ta thất vọng.
28 Bảy lõa nam dàn hàng đứng, bởi vì chủ nhân không buông lời nên không dám đi, chỉ có thể một hồi che che phía dưới một hồi che che mặt, hình ảnh kinh sợ như vậy, là con gái thì tất nhiên phải la, còn tưởng rằng gặp biến thái.
29 Lâm Sơ Dương rất xoắn xuýt, thi đấu ở thành Bắc Ninh cậu có đi hay không.
Không đi thì cảm thấy lãng phí cơ hội, nhưng mà đi, thì cậu một tên mộc linh căn thuần vú em lấy cái gì so với người ta?
Cứu người chết có tính không?
Cho dù có kỹ năng áo lót phụ trợ, vậy cậu là lên đài chuyên môn đi xé quần áo người ta, hay là trước mặt nhiều người như vậy đem đối phương biến thành một cái áo lót kiểu nam/kiểu nữ nhẹ tênh?
Ngoài hai cái kỹ năng này thì còn lại một cái khống chế, cơ mà kỹ năng này dù sao cũng là khống chế áo lót chứ không phải người, lỡ như không khống chế tốt lực đạo đem áo lót người ta phá nát thì sao giờ?
Nghĩ như thế nào cũng thấy không đáng tin…
Hệ thống: “Kỳ thực thương thành cũng có một ít skill tấn công, sử dụng phối hợp với hệ áo lót hiệu quả cũng coi như không tệ.
30 Cửu Khê Lĩnh địa hình gồ ghề, phạm vi rất lớn, Lâm Sơ Dương đem tình tiết ở nơi này trải ra trong não, sau đó cậu phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
31 Trương Linh Nhi sâu sắc thở ra một hơi, không nhịn được mẹ nó cũng phải nhịn, có điều ngược lại có thể thêm sức lực thúc đẩy một chút.
Nàng cầm một bình nước đi tới một góc không ai chú ý, sau đó từ túi trữ vật lấy ra một viên dược hoàn nhỏ, đau đớn nhìn qua sau đó nhét vào trong bình nước lắc lắc.
32 Lâm Sơ Dương đồng tình ném cho Hồng Dực một cái kỹ năng khô mộc phùng xuân.
Hào quang màu xanh lục nhạt vây quanh Hồng Dực xoay chuyển vài vòng mới dần dần tiêu tan, sau đó người rốt cuộc cũng coi như lên tinh thần một chút.
33 Chỗ sâu trong Cửu Khê Lĩnh, ba thanh niên đang vây quanh một cây linh thảo cùng một lão giả tuổi tác hơi lớn tranh chấp.
Lão giả mặt đỏ tới mang tai quát: “Cửu tri thảo này là ta phát hiện trước, dựa vào cái gì nhường cho các ngươi.
34 Lâm Sơ Dương lui lui đột nhiên cảm thấy phía sau va vào thứ gì đó, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện là một cái giường loại cực lớn cực xa hoa.
35 Chưởng quỹ vừa đi, Lâm Sơ Dương liền bắt đầu ngẩn người.
Trong nguyên tác tuy rằng thành Bắc Ninh bị nam chính quấy cho loạn một nùi, nhưng căn bản không có tình cảnh ma tu tàn sát này, nội dung truyện bắt đầu lệch đi từ đâu vậy? Ma tu kia lại là từ đâu nhảy ra?
Hệ thống: “Có rảnh thì suy nghĩ nhiều về nhiệm vụ của chính cậu đi, thất bại phải bị trừng phạt đó.
36 Một câu đau đầu của Mạc Trạch lại làm Lâm Sơ Dương sợ hết hồn.
Nam chính luôn luôn cường tráng, đừng nói không hề sinh bệnh, ngay cả bị người ta mở mấy cái lỗ ở trên người cũng chưa từng la đau một tiếng, nhưng mà bây giờ hắn nói hắn đau đầu, cái này phải đau tới trình độ nào mới có thể nói ra chứ.
37 Như loại tiệc tối này bình thường là yêu cầu mang dấu hiệu, nói cách khác không quan tâm ngươi là tông môn thế gia hay là tán tu đều phải mang dấu hiệu để phân biệt.
38 Cái chuyện đem người biến thành áo lót này quá mức hủy hoại giới hạn của người ta, cho nên mọi người nhất trí cho rằng đây là thành chủ biết bí pháp phi thiên độn địa gì đó trong nháy mắt chạy trốn, chỉ là lúc thi triển bí pháp này quá mức vội vàng, cho nên mới đem áo lót trên người bỏ lại.
39 Mạc Trạch đem Lưu Vân Y đặt lên trên giường mở ra, suy nghĩ một chút, dùng thanh khiết phù đem tro bụi trên vải vóc diệt đi, mãi đến tận khi khôi phục trắng noãn ban đầu mới dừng lại, sau đó một lần lại một lần từ cổ áo vuốt ve xuống.
40 Hôn lễ qua đi, Mạc Trạch vốn định ở khách điếm tu luyện tới khi áo lót nhà hắn khôi phục hình người rồi lại quyết định có rời đi hay không, nhưng lúc chiều muộn hắn liền nhận được thiên lý truyền âm phù của Vân Lạc, bảo hắn và Lâm Sơ Dương cùng chạy tới Thường gia thôn ở phụ cận Tề An thành.