1 Mười bảy năm trước, giáo chủ Cao Thịnh Phong của đệ nhất ma giáo chốn giang hồ Thiên Ninh Giáo vì muốn Thiên Ninh Giáo có người nối nghiệp, nên ông gánh trọng trách nặng nề xuống núi chọn ra những ứng cử viên sáng giá cho chức giáo chủ ma giáo kế nhiệm.
2 Xế chiều ngày 14 tháng 8, trong trấn Cốc Thủy có một quán rượu, trong một quán rượu có vài nhân sĩ võ lâm đang chỉ trỏ nghị luận về phía một thiếu niên mặc thanh y ngồi bàn bên cạnh.
3 Nhập Lĩnh Sơn cũng là địa bàn của ma giáo, chỉ là nơi đó không phải của Thiên Ninh giáo mà là của Xích Hà giáo. Mười tám năm trước, võ lâm chính đạo gặp Thiên Ninh giáo chịu thiệt hại nặng nề, chính đạo suy bại, ma giáo tà giáo mọc như nấm sau mưa, khi đó Thiên Ninh giáo là đệ nhất ma giáo, Xích Hà giáo lại chỉ là một tà phái nho nhỏ dựa vào Thiên Ninh giáo.
4 Hàn Cẩm không quay về trấn Cốc Thủy, hắn không dám trở lại, sợ gặp phải tả hữu hộ pháp, sau đó họ sẽ áp giải hắn về núi. Tuy rằng tả hữu hộ pháp không phải đối thủ của hắn , nhưng trong tay họ có một vũ khí bí truyền chuyên dùng để chế phục hắn , đó là một loại hương hết sức kì quái, chỉ cần cho hắn ngửi nó, hắn sẽ hồ đồ đi theo bọn họ, sau này nhớ lại cũng không rõ mình đã trúng tà gì.
5 Xế chiều cùng ngày, Hàn Cẩm ghìm cương dừng ngựa, đỡ người nọ xuống ngựa nghỉ ngơi. Sắc trời tuy vẫn còn sáng, phía sau lại có tả hữu hộ pháp đang tìm mình, nhưng hắn không tiếp tục bỏ chạy được, bởi vì người nọ vừa ói ra máu.
6 Bởi Đan Khuyết không chịu được xóc nảy, không còn cách nào, Hàn Cẩm đành phải cõng y dắt ngựa đi. Cũng bởi vậy nên tốc độ của họ giảm đáng kể.
Mãi tới buổi tối ngày hôm sau họ mới tới Kế huyện, Hàn Cẩm lau mặt một chút rồi ôm Đan Khuyết lên giường, bóp mông y một lúc, sau đó liền ngủ thiếp đi.
7 Trên xe ngựa.
Đan Khuyết đề phòng ngồi trong xe quan sát người điều khiển xe ngựa kia. Y nhớ buổi tối ngày mười bốn tháng tám y cùng Thanh Lê đi ra ngoài trấn Cốc Thủy, đột nhiên bị Thanh Lê đánh lén, hắn đâm một kiếm vào sâu sau lưng y.
8 Không còn thuốc, Hàn Cẩm có phần hoảng hốt, hắn nghĩ tới chuyện bỏ Đan Khuyết về lấy thuốc trước, nhưng lại cảm thấy không ổn. Hắn cũng không rõ thật sự mình bị bệnh gì, trong giáo không ai dám nói với hắn, hắn từng hỏi tả hữu hộ pháp, nhưng Bạch Tiểu Tả và Bạch Tiểu Hữu đều khéo léo nói cho hắn biết, trong mấy ngày ấy hắn ham ngủ và ham chơi hơn.
9 Một lát sau, Hàn Cẩm mua kẹo hồ lô quay về, Đan Khuyết trông thấy liền kinh hãi —— Hàn Cẩm mua cả hàng kẹo hồ lô của người ta về, hắn ôm một cây gậy to, trên tổ ong cắm hơn hai mươi xâu kẹo hồ lô.
10 Đan Khuyết rời quán trọ, quen cửa quen nẻo mà đi tới một con phố vắng người, dừng lại trước một gian nhà. Y do dự một hồi, cuối cùng lấy một viên đá lửa ra, vẽ dưới góc tường một ký hiệu.
11 Đan Khuyết đi tới cổng thành, thấy Hàn Cảm đang ngoan ngoãn chơi trống lắc. Y tiến lên trước, Hàn Cẩm nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy y, nét mặt lập tức mừng rỡ, nhào tới ôm cổ Đan Khuyết, tò mò khảy tấm voan mỏng trước mặt y, cười hì hì gọi: “Ca ca.
12 Để tránh né sự truy sát, Đan Khuyết không ngừng đi đường vòng, đến chính y cũng không biết tiếp theo mình muốn đi đâu, cuối cùng y quay đầu đi về hướng đông, cách Nhập Lĩnh Sơn mỗi lúc một xa.
13 Đan Khuyết cười lạnh trong lòng một tiếng, càng thêm dịu dàng nói: “Ca ca cần phải tu luyện võ công cấp cao hơn. ” Nói xong, y hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm Hàn Cẩm, bàn tay bên người nắm thành quyền.
14 Hàn Cẩm ra ngoài đi dạo hơn nửa giờ sau mới quay về động, chỉ thấy Đan Khuyết ngã dựa vào tảng đá lớn, bên cạnh có một bãi máu khô, trên y phục y cũng có vết máu.
15 Thanh kiếm trong tay Đan Khuyết bị Hàn Cẩm đánh bay, y lại ngất đi một lần nữa. Đến lần thứ hai tỉnh lại, đã là buổi tối ngày hôm sau.
Hàn Cẩm thấy y tỉnh lại, vội vàng tiến tới đỡ y dậy, đoạn đưa chén thuốc ra, nói: “Ca ca uống thuốc đi.
16 Hàn Cẩm nhảy tới bãi đất trống, khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Tả, ra đi. ”
Quả nhiên Bạch Tiểu Tả nhảy từ một thân cây xuống.
Không đợi Bạch Tiểu Tả nói, Hàn Cẩm lên tiếng đầu tiên: “Ngươi từ bỏ ý định đi! Ta tuyệt đối sẽ không quay về với ngươi!”
Bạch Tiểu Tả thở dài cái thượt, lấy trong ngực ra một lọ thuốc ném về phía Hàn Cẩm.
17 Lúc Đan Khuyết đi cũng không ngờ mình sẽ rời Nhập Lĩnh Sơn lâu như vậy, bởi vậy nên cũng không đem theo nhiều tiền. Cũng như Hàn Cẩm, y không phải một người có khái niệm tiền bạc, nhưng lúc tới sơn cốc y từng đếm lại sồ tiền họ có, cũng biết không còn dư bao nhiêu, thế nên khi nghe Hàn Cẩm nói, y cũng không ngạc nhiên gì nhiều.
18 Phúc bá dẫn hai người họ tới một căn phòng rất nhỏ, chiếc giường thấp bé chiếm nửa gian phòng, trong phòng ngoại trừ ngủ ra thì không làm được gì khác.
19
20 Sáng sớm hôm sau, Hàn Cẩm và Đan Khuyết gần như thức dậy cùng một lúc.
Đan Khuyết cảm thấy phía sau đùi mình ươn ướt, mơ mơ màng màng sờ tay một cái, thấy dinh dính.