1 Không có chuyện nào làm cho một người đàn ông trưởng thành bị dọa đến hồn vía lên mây ngoài chuyện sau khi say rượu tỉnh lại phát hiện bên cạnh mình nằm là một người đàn ông cũng đang trần truồng.
2
Về đến nhà, Vân Khai lén lút tắm sạch thân thể của mình xong, tất cả quần áo lưu lại dấu vết ngày hôm qua đều bị anh đóng gói ném vào túi rác.
“Tiểu Vân, cả đêm cũng không thấy cậu về, đi đâu vui vẻ vậy?”
Vân Khai xoay người đối mặt với người ở chung đang cười xấu xa, nghĩ nên dùng cớ gì để tống cổ đối phương.
3
Thầy giáo, danh từ. Thời cổ xưng là phu tử, nhân cách được mọi người tôn kính, người phục vụ tận tụy cho Tổ quốc… Một chức nghiệp thuần khiết cao thượng như vậy… Mình…
“Chiêu hồn rồi, anh còn muốn ở trên mây bao lâu nữa?”
Vân Khai rốt cuộc thức tỉnh khỏi suy nghĩ cực độ chán ghét bản thân, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đại Hữu đã không còn kiên nhẫn.
4 Sau lần cùng đi siêu thị, tinh thần Đại Hữu sa sút một buổi tối, nhưng ngày thứ hai lại khôi phục thái độ hi hi ha ha như bình thường. Điều này làm cho Vân Khai không khỏi hoài nghi, Đại Hữu ngày ấy có phải do mình đoán nhầm không, giác quan thứ sáu của anh nói cho anh trên người thiếu niên mười bảy tuổi này cất giấu tổn thương rất lớn.
5
“Đến làm gì!”
Đại Hữu bị phá chuyện tốt, tức giận la hét với vị khách ngoài cửa.
“… Xem ra cuộc sống ở chung của cậu cũng rất dễ chịu. ”
Đối phương xấu xa liếc mắt về cái lều trại đang đội lên giữa hai chân Đại Hữu.
6
Thời gian như thoi đưa, ngày thi đại học càng ngày càng tới gần.
“Thầy Lí, anh xem học sinh ban các anh đi, đi học mà đọc cái sách gì!!”
Một tập manhua ném mạnh trên bàn làm việc, Vân Khai ngạc nhiên ngẩng đầu từ trong đống vở bài tập.
7
Vân Khai lại đứng bên cạnh máy giặt tiêu hủy chứng cớ mộng xuân tối hôm qua, ngẩn ngơ.
Chuông điện thoại vang lên, Vân Khai chấm dứt suy tưởng cầm lấy ống nghe.
8 [Cầu em đặt anh ở trong lòng như ấn ký, mang ở trên cánh tay em như con dấu; bởi vì tình yêu giống như kiên cường đến chết, ghen ghét giống như tàn nhẫn của âm phủ; ánh sáng phát ra, là ánh sáng của ngọn lửa, là lửa cháy của Chúa Jesus.
9 Phiền não không phải bản tính của Vân Khai, không yêu thương thì sao, yêu thương thì thế nào? Thế giới vẫn cứ chuyển động, cơm vẫn cứ ăn, phòng vẫn cứ ở, cuộc sống ở chung cũng cứ thế duy trì, Đại Hữu vẫn quấy nhiễu tình dục như cũ, cuộc thi vào trường cao đẳng vẫn cứ đến… Nhân tố không xác định vẫn cứ tồn tại.
10 [Ban đêm anh nằm trên giường, tìm kiếm người yêu trong lòng anh; anh tìm kiếm người ấy, lại không tìm thấy. Anh nói, anh phải đứng lên, du hành trong thành phố; ở trên phố xá, ở chỗ rộng lớn, tìm kiếm người yêu trong lòng anh.
11 Sau khi về nhà, Đại Hữu nhìn không chớp mắt đi thẳng đến giường, coi Vân Khai như hàng hóa mà ném lên trên, tách hai chân của anh ra, lôi quả dưa chuột ra, tận dụng chỗ dịch còn sót lại lúc hoan ái trong rừng cây, bắt đầu hiệp tiếp theo.
12
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn…”
Vân Khai hầu như quên mất sinh nhật của mình, hai tay tiếp nhận lễ vật, đoán thứ ở bên trong.
“Cậu muốn đi đâu?”
Đại Hữu bộ dáng gọn gàng như muốn ra ngoài,
Sinh nhật của mình, vậy mà cậu ta không ở cùng mình sao?
Vân Khai có điểm bất mãn.
13
“Vân Khai!! Xem cái này đi, trúng rồi, trúng rồi. ”
Sáng sớm, một con ruồi bọ bay loạn ở bên tai, cũng không nghĩ xem tối hôm qua ai đi thừa nhận dục vọng không giới hạn của cậu ta.