21 Vài ngày sau đó, họ vẫn trôi qua như vậy, ban ngày Hàn Cẩm đi làm thuê ở Từ Ký, buổi tối quay về phòng, giúp Đan Khuyết lau người xoa bóp, chuyền chân khí cho y, cùng y tâm sự tán dóc.
22 Buổi tối Hàn Cẩm không tới xoa bóp thắt lưng cho Miêu Dịch. Tuy rằng hắn không biết rốt cuộc Miêu Dịch có âm mưu gì, nhưng tóm lại không phải chuyện tốt đẹp gì, huống hồ từ khi Miêu Dịch tự nhận là cha nuôi hắn, khiến hắn bắt đầu chán ghét người này, dù Miêu Dịch có khen hắn thêm mấy câu cũng không xoay chuyển được.
23
Buổi tối, Hàn Cẩm quay về Từ Ký, Đan Khuyết hỏi hắn: “Bán được ngọc bội không?”
Hàn Cẩm giả vờ hưng phấn mà gật đầu: “Bán bán, nhiều lắm, nhiều lắm, được những ba mươi lượng bạc cơ!” Hắn kéo dài cánh tay, biểu thị nhiều như nào.
24
Sáng hôm sau, Hàn Cẩm làm xong việc ở Từ Ký sớm, liền đi ra phố.
Giờ Mùi, hắn đi tới trước cửa hiệu cầm đồ hôm qua, quả nhiên thấy Kỷ Thư đã chờ sẵn ở đó.
25 Vài ngày sau đó, Hàn Cẩm vẫn thường xuyên ra ngoài chơi. Ngày nào Kỷ Thư cũng đi dạo phố cùng hắn, Hàn Cẩm là thật sự muốn đi trải nghiệm, còn Kỷ Thư thì không biết có tâm tư gì, giống như là muốn thân cận với hắn.
26 Đến khi Hàn Cẩm nhận thấy mình bắt đầu có chút ngốc, hắn không ra khỏi cửa nữa. Hắn sợ lúc mình ngốc sẽ lại chạy ra phố, đến khi đó làm loạn xảy ra chuyện không hay sẽ rất khó xử lý, thế nên liền khóc lóc kể lể với Phúc bá mình bị người bên ngoài bắt nạt, không chịu ra ngoại nữa, hy vọng Phúc bá có thể quản lý mình trong giai đoạn ngớ ngẩn.
27
Sáng sớm hôm sau, Đan Khuyết còn chưa tỉnh lại Hàn Cẩm đã chạy đi, đến khi y tỉnh lại, từ từ xuống giường, cửa đột nhiên bị mở toang, Hàn Cẩm hùng hùng hổ hổ xông vào, vẻ mặt tuyệt vọng: “Ca ca!”
Đan Khuyết bị hắn làm cho hoảng sợ: “Ngươi làm sao vậy?”
Hàn Cẩm giữ lấy tay y, liều mạng lắc đầu: “Tiểu lão hổ, tiểu lão hổ đi rồi!”
Đan Khuyết bị hắn kéo đau cả tay, vẫn cố chịu đựng hỏi: “Tiểu lão hổ đi đâu?”
Khóe miệng Hàn Cẩm xụ xuống tít dưới: “Phúc bá nói, đưa tiểu lão hổ cho cháu rồi, tiểu lão hổ đi rồi, Cẩm Cẩm sẽ không còn được gặp lại tiểu lão hổ nữa.
28
Thật ra Hàn Cẩm xuất hiện trong phòng Miêu Dịch thế này, ngọn nguồn tội ác vẫn là con hổ vải.
Hắn làm xong việc, đang chuẩn bị về phòng, Miêu Dịch đi tới, cười hì hì đứng trước mặt hắn: “Cẩm Cẩm, có muốn con hổ vải nữa không?”
Cả ngày Hàn Cẩm mất hồn mất vía vì con hổ vải của Phúc bá, vốn hắn không định phản ứng lại Miêu Dịch, nhưng nghe Miêu Dịch nói mấy lời này hai mắt lập tức sáng lên: “Tiểu lão hổ ở đâu?”
Miêu Dịch sờ sờ đầu hắn, lần này hắn không tránh, kéo tay áo Miêu Dịch không ngừng hỏi: “Tiểu lão hổ ở đâu? Ở đâu? Cẩm Cẩm muốn gặp tiểu lão hổ.
29 Hôm sau, Miêu Dịch bị bệnh. Ông bị bệnh không dậy nổi, đến buổi trưa mới có người phát hiện ra. Miêu Dịch chỉ có một con gái, nhưng con gái lại không ở Nhạn Thành, nghe nói mấy năm trước đã đi học võ công ở môn phái vùng lân cận.
30 Đan Khuyết đề phòng mà quan sát đám người trước mặt gọi y là ma tôn. Những người này thoạt nhìn đều tương đối lạ mắt, không có ấn tượng gì. Kẻ cầm đầu mặc trường bào nhung màu vàng tơ, cổ áo rất cao, bộ dạng và phong thái đều không tầm thường, hẳn không phải một nhân vật nhỏ bé gì, bởi Đan Khuyết quan sát người này nhiều hơn, nêu cảm thấy người này có vẻ quen mắt, nhưng y nghĩ mà không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, nhìn lại, lại cảm thấy xa lạ.
31 Buổi tối, Đan Khuyết và Hàn Cẩm mặt đối mặt ngủ. Tiểu sỏa tử trần trùng trục liều mình chui vào lòng Đan Khuyết, như con gấu túi mà bám trên người y, quấn lấy y muốn hôn muốn thân thiết, Đan Khuyết lại không chịu.
32
Nam tử áo lam nói: “Nghe nói, là ma tôn mới của Xích Hà Giáo, Linh Ngọc. ”
Đan Khuyết và Hàn Cẩm đồng thời ngẩn ra. Sau khi xuống núi, y hoàn toàn không biết gì về chuyện ở Nhập Lĩnh Sơn, cũng không biết Xích Hà Giáo lại có thêm một tên ma tôn Linh Ngọc từ lúc nào; mà Hàn Cẩm thì lại cảm thấy cái tên Linh Ngọc này có vẻ quen tai, không biết đã từng nghe qua ở đâu.
33 Sau khi phát hiện Hàn Cẩm trúng độc, Đan Khuyết không ngủ nổi nữa. Y không định vứt bỏ Hàn Cẩm, nếu không có Hàn Cẩm, y đã không thể sống được tới bây giờ, có lẽ cũng rất khó sống tiếp; nhưng y cũng không thể ngồi chờ chết, vì vậy y mang y phục ra, giúp Hàn Cẩm mặc từng chiếc từng chiếc vào.
34
Đan Khuyết mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Kỷ Thư, đoạn vươn tay ra, gằn từng chữ một: “Giải dược cho ta, ta sẽ đi theo ngươi. ”
Kỷ Thư có chút kinh ngạc mà nhíu mày.
35 Không bao lâu sau, đám Kỷ Thư đuổi theo, bỏ lại đám người võ lâm chính đạo phía sau lưng. Kỷ Thư phái một người lái xe cho Đan Khuyết, thế là Đan Khuyết liền chui vào xe bầu bạn với Hàn Cẩm.
36
37
38 Thoạt đầu Đan Khuyết lạnh run lên, Hàn Cẩm không biết làm sao, chỉ đành phải ôm y vào lòng giúp y sưởi ấm. Chẳng bao lâu sau, toàn thân Đan Khuyết lại bắt đầu nóng lên, từng đợt từng đợt mồ hôi chảy dài thấm ướt y phục trên người.
39 Đan Khuyết thương lượng kế sách với Hàn Cẩm xong, hai người liền nắm tay nhau tản bộ trong rừng. Đan Khuyết không muốn quay trở lại chỗ Kỷ Thư một chút nào, thậm chí y chỉ muốn lập tức dẫn Hàn Cẩm cao chạy xa bay, thế nhưng không được, nhất định y phải kiên nhẫn.
40
Hàn Cẩm xách Kỷ Thư rời khỏi mọi người, phi nước đại cả đường, cuối cùng dừng lại bên một đầm nước.
Hắn dùng sức đẩy Kỷ Thư xuống, lưng Kỷ Thư nặng nề đập vào một gốc cây thô lớn, một tay Hàn Cẩm đè lên ngực y, y liền không động đậy được nữa.