1 Đồ Du Du tốt nghiệp đại học tại một trường sư phạm tầm trung, thành tích trong trường vô cùng tốt, là thủ khoa tốt nghiệp được vinh danh trên bục cao, đáng tiếc vào ngày cậu tốt nghiệp thì bạn gái lại nói lời chia tay, cô ấy có một cơ hội đi du học ở nước ngoài, điều kiện ở bên đó tốt hơn ở bên đây rất nhiều, đến cuối cùng vẫn là ở trong lễ tốt nghiệp của cậu mà chính thức cắt đứt đoạn tình cảm kia.
2 Cô gái mặc sơ mi trắng cùng chân váy bút chì bước ra ngay sau đó, cô ấy tiến về phía Đồ Du Du mỉm cười lịch sự nói cậu có thể vào trong. Đồ Du Du không quá kỳ vọng vào lần phỏng vấn này, lại cộng thêm việc bản thân vừa tới liền bị học sinh dắt mũi lừa gạt đã xui xẻo lắm rồi, quả nhiên buổi phỏng vấn diễn ra rất chóng vánh, hiệu trưởng nọ nói cậu cứ trở về nếu như cậu trúng tuyển thì sẽ tự động liên lạc với cậu sau.
3 Ba ngày sau đó Đồ Du Du liền một thân quần âu áo sơ mi trắng lịch sự đứng ở trước cổng trường quốc tế Vương Phủ, thời tiết hôm nay vẫn nắng nóng đến bức người, nhiệt độ tăng cao khiến cho cậu cảm nhận rõ ràng được phía sau lưng mình không ngừng tiết ra từng giọt mồ hôi tinh mịn.
4 Dĩ nhiên thì cho dù lời của Đồ Du Du nói có bao nhiêu đạo lý đi chăng nữa cũng chẳng thể nào làm lay chuyển được suy nghĩ của đám cậu ấm cô chiêu kia, khi cậu ở trên bảng chậm rãi viết ra tên bài học thật ngay ngắn thì phía sau liền có tiếng đập bàn phẫn nộ truyền tới:
"Thầy nói ai là bò?"
Đồ Du Du trong lòng cũng hơi hoảng một chút, nhưng hiện tại chẳng thể nào tỏ ra yếu thế được, cậu cố gắng bình tĩnh xoay người lại chậm rãi đáp:
"Đương nhiên trong số tất cả các em ở đây, tôi không hy vọng ai là bò cả"
Nam sinh kia là Trần Lập Sách, là con trai út của Trần thị chuyên buôn bán đồ gỗ rất có tiếng tại Bắc Kinh.
5 Bị người khác nói bản thân là một bộ dáng văn nhã bại hoại không giống thầy giáo, Đồ Du Du phản ứng đầu tiên chính là cúi đầu nhìn xuống mình một lượt, kế đó thật là gấp gáp mà chỉnh trang lại quần áo trên người, cuối cùng nhận ra được một điều rằng học sinh Tô kia thật sự là không biết tôn trọng giáo viên gì cả, dù gì thì hắn cũng nhỏ hơn cậu những bốn tuổi sao có thể thản nhiên mà buông ra lời lẽ kia được:
"Học sinh Tô, tôi chỗ nào thì không giống thầy giáo chứ, ngược lại cậu vốn là học sinh lại giống như một tên lưu manh vậy"
Tô Thành trước nay chưa từng bình thường khi đối diện với một người lớn tiếng với hắn, ngược lại hiện tại trong đôi mắt chim ưng hẹp dài kia còn có tia hứng thú cùng Đồ Du Du nói chuyện:
"Toàn thân đều không giống"
Đồ Du Du bị lời lẽ thản nhiên kia của Tô Thành làm cho cứng họng, cậu lại mất tự nhiên đưa tay chỉnh lại áo sơ mi một chút, đẩy gọng kính trắng nghiêm trang một chút, tay phải siết chặt cặp da một chút, cuối cùng hắng giọng một chút nói thế này:
"Học sinh Tô, cậu là học sinh lớp nào lại không biết phép tắc như vậy, tôi sẽ đến trao đổi với giáo viên chủ nhiệm của cậu"
Trước giờ vẫn chưa có ai thoải mái mà nói chuyện qua lại với Tô Thành như vậy, cho dù là đám bạn thân của hắn cũng có lúc kiêng kỵ ít nhiều.
6 Đồ Du Du đứng ở bên cạnh Tô Thành từ trên cao nhìn xuống, cậu đánh giá một hồi vẫn chưa thể nào hoàn toàn tin tưởng được lời nói kia của hắn, nhưng mà điều kiện mà Tô Thành đưa ra rất là tốt, cậu chỉ cần cho hắn ngủ ở tại chỗ này, hắn liền có thể đảm bảo được cho cậu chuyện sau này ở trên lớp dạy học sẽ không có ai quấy rầy nữa, ngẫm lại mình mất ít nhưng lại được nhiều.
7 Không gian rơi vào trầm mặc, Tô Thành không nói chuyện cũng không có ý định buông tay rời khỏi eo của Đồ Du Du, hắn không nói chuyện liền khiến cho cậu cảm thấy cũng căng thẳng theo, một lúc sau đó trong không gian tĩnh lặng liền bật lên tiếng cười ha ha:
"Nghĩ cái gì, nghĩ tôi thích thầy hả?"
Tô Thành buông Đồ Du Du ra, hắn xoay người nằm thẳng lại, trong lòng bắt đầu xôn xao lạ thường, như thế nào trái tim lại đập nhanh đến như thế, hơn nữa còn thấy có cảm giác ôm Đồ Du Du thật là tốt.
8 Lâm Cảnh Tân nhanh chóng tìm một vị trí khác ngồi xuống, lớp học giống như là vì sự hiện diện của Tô Thành mà trở nên im ắng lạ thường. Đồ Du Du rất thích bầu không khí này, nhìn xuống lớp học học sinh đều im phăng phắc thật sự là thời điểm thích hợp để giảng bài.
9 Không gian rơi vào trầm mặc, Đồ Du Du cẩn trọng giúp Tô Thành băng bó vết thương, mắt thấy hắn ngồi ở trên ghế nhắm lại hai mắt không có ý định cử động cậu liền do dự một hồi mới dám lên tiếng thông báo:
"Làm xong rồi.
10 Đồ Du Du không biết có phải Tô Thành cố ý hay không, tại sao hắn mỗi lần đều không phát ra bất cứ tiếng động gì mà đứng ngay phía sau cậu lúc cậu mất cảnh giác.
11 Đồ Du Du nấu ăn cũng tạm được, thức ăn nấu xong không phải là thuộc dạng vừa nhìn đã thèm chảy nước miếng, nhưng mà cũng xem như là không tệ. Tô Thành vốn đã quen ăn sơn hào hải vị, mấy món sang trọng đắt tiền ngày nào cũng ăn, hôm nay nhìn tới trên bàn ăn có ba món mặn một canh bình thường liền đột nhiên nảy sinh hứng thú, cũng chẳng biết là miệng hắn quen ăn đồ ăn sang cho nên hôm nay nhìn thấy mấy món giản dị thế này liền thích, hay là do Tô đại thiếu gia thích người nấu ăn nữa.
12 Tô Thành giật mình mở mắt nhìn sang bên cạnh, mắt thấy vẫn là tấm lưng nhỏ kia đối diện với mình nhưng đang khẽ run rẩy, Tô Thành im lặng một chút mới trầm giọng hỏi:
"Thầy khóc hả?"
Đồ Du Du dùng giọng mũi đáp lại:
"Không, tôi bị ngạt mũi"
Tô Thành biết Đồ Du Du đang khóc, bởi vì hắn lúc còn nhỏ cũng sẽ một mình khóc như thế, sau đó ông ngoại hỏi hắn có phải hắn khóc không, hắn sẽ trả lời là do hắn bị bệnh nên trong người khó chịu:
"Năm tôi lên 7 tuổi mẹ tôi cũng qua đời, hiện tại ba tôi đang ở với mẹ con bà ta, dù sao thì thầy vẫn còn tốt hơn tôi, thầy ở cùng với mẹ nhiều hơn tôi 4 năm"
Đồ Du Du nghe thấy Tô Thành lạnh nhạt nói ra những lời kia liền đưa tay lau nước mắt rồi xoay người lại nhìn hắn, hắn mạnh mẽ hơn cậu, gương mặt góc cạnh kia vẫn luôn lạnh nhạt không biểu hiện cảm xúc như thế, có lẽ hắn giỏi hơn cậu ở chỗ che giấu cảm xúc rất tốt, hoặc là hắn quả thật không cảm thấy đau lòng.
13 Hôm nay Tô Thánh không đến công ty, ông cố ý ở nhà đợi Tô Thành trở về nhà, Vu Tú Uyên biết kiểu gì hôm nay Tô Thành và Tô Thánh cũng cãi nhau một trận long trời nở đất, hơn nữa bà vẫn còn ghi nhớ rõ ràng chuyện Tô Thành đánh con trai bà cho nên lúc này dĩ nhiên là ôm một bụng muốn xem trò hay ngồi ở phòng khách giả bộ pha trà cho Tô Thánh.
14 Ngồi đợi năm phút cánh cửa liền mở ra, quả nhiên Tô Thành có đến, Đồ Du Du theo đó liền đứng dậy nhìn hắn giống như là rất mong hắn tới nhà mình. Tô Thành thấy bộ dạng gấp gáp kia của Đồ Du Du, lại liếc nhìn thấy trên bàn bày nhiều hơn một bộ bát đũa liền vui vẻ lên tiếng hỏi:
"Đợi tôi sao?"
Đồ Du Du có điểm hơi mất tự nhiên một chút rồi gật đầu:
"ừ"
Tô Thành nhìn mắt Đồ Du Du, tuy rằng một bên mắt có hơi sưng một chút nhưng tổng thể cũng không có ảnh hưởng gì lớn, sau đó hắn thấy hành động ngoan ngoãn không lớn tiếng mắng chửi của ai kia liền có điểm nghi ngờ, lấy cá tính của Đồ Du Du nhất định là phải mắng hắn một trận mới đúng.
15 Một tuần nay Tô Thành không tới làm phiền Đồ Du Du nữa, Đồ Du Du cảm thấy khoảng thời gian này sống thật là thoải mái biết bao, chỉ mong hắn cứ như vậy đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu tránh làm cho cậu máu huyết sôi trào.
16 Đồ Du Du dùng hết sức lực thoát khỏi bàn tay của Tô Thành, cậu trừng mắt nhìn hắn trầm giọng:
"Học sinh Tô, đây là thư viện đừng làm ầm ĩ lên nữa"
Tô Thành trước nay không sợ trời không sợ đất, cuối cùng lại bị Đồ Du Du lớn tiếng dọa cho thất thần một phen, trong lúc lơ đãng bàn tay nhỏ bé kia liền lập tức thoát li ra khỏi được tay hắn.
17 Đồ Du Du không hề nghi ngờ gì cả, bởi vì cậu đến nghĩ cũng không nghĩ tới chuyện Tô Thành thích mình, thế cho nên lại chăm chú mở miệng giảng giải cho Tô Thành từng chút một.
18 Đồ Du Du trong lòng cảm thấy áy náy, nếu như Tô Thành quả thật suy nghĩ như vậy thì bản thân cậu đúng là đã không làm tròn trọng trách với hắn, im lặng một hồi cậu liền mím mím môi xoay đầu lại phía sau nhìn hắn:
"Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy thì hiện tại qua đây tôi dạy cậu học bài"
Tuy rằng Tô Thành không thích học nhưng mà lừa gạt được Đồ Du Du rồi hắn đương nhiên sẽ theo đó mà phối hợp cùng cậu.
19 Buổi sáng ngày hôm sau Đồ Du Du có tiết, nhưng vừa mới mở cửa liền gặp ngay phải Ngô Lập Châu, lúc đầu Đồ Du Du cảm thấy người đàn ông phía trước nhìn rất quen mắt nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra được đã gặp ở đâu, mãi cho đến khi Ngô Lập Châu nói ra tên của mình rồi thì cậu mới nhận ra được.
20 Đồ Du Du không phải là bệnh nhân nhưng lúc này lại phải mặc quần áo của bệnh nhân, lý do chính là vì tên ngang ngược nào đó vừa mới rồi làm ướt quần áo của cậu, Đồ Du Du cũng chẳng thể nào mặc đồ ướt đẩy Tô Thành ra ngoài hóng gió được, mà nói hắn đợi lát nữa người mang quần áo cậu tới rồi thay xong khi đó mới đưa hắn ra ngoài thì hắn lại không chịu.