1
Tiểu Lương là gia sư mà Trần tiên sinh thuê để dạy kèm cho con trai ở nhà, là một cô gái phi thường đẹp đẽ dịu dàng.
“Tiểu Hổ phải nỗ lực học tập, phải sống thực vui vẻ, như thế ba ba mới có thể bước thêm một bước nữa.
2 ngày nào đó, Trần tiên sinh đi đến công ty, ở trong thang máy gặp được lãnh đạo, hai người đều trầm mặc không nói, Trần tiên sinh cúi đầu cảm thấy rất khó chịu, giống như có người nào đó theo dõi hắn, thế nhưng trong này chỉ có 2 người… thủ trưởng đại nhân.
3 Lại nói Tiểu Hổ theo ba hắn, cho dù cũng không phải đặc biệt gì, nhưng vẫn có thể cần cù bù thông minh. Hiện tại Tiểu Hổ đã lên lớp sáu, cô giáo Tiểu Lương vì bệnh nên phải xin nghỉ.
4 Sau đó mỗi ngày, nhân viên đều thấy ông chủ cần cù chăm chỉ của mình mỗi khi tới công ty sẽ mang theo đôi mắt gấu trúc cùng khuôn mặt tuấn tú mặt lạnh.
5
Thực ra tối nay cơm nước làm hơi nhiều, hai người gần như… thực hơi nhiều. .
Trần tiên bày ra bát đũa rồi kiếm cớ.
Về sự gia tăng của bát đũa cùng thức ăn trên bàn, Trần tiên sinh cũng không lo lắng cơm nước sẽ dư lại, thủ trưởng đại nhân sảng khoái ăn.
6
“nếu không anh không cần tới đây nữa, chạy tới chạy lui rất phiền toái. ’’
Trần tiên sinh nhanh mồm nhanh miệng mà nói. (z: hả? Cái gì? Kịch bản không phải như thế? Được rồi làm lại!!)
Trần tiên sinh nhanh mồm nhanh miệng khi thủ trưởng đại nhân sắp sửa rời đi mà bật thốt lên.
7 “chờ chút, tôi thu thập phòng ngủ một chút, tí tôi với Tiểu Hổ ngủ chung được rồi” Trần tiên sinh mang mấy rương hành lý của đại nhân nhà mình vào phòng khách.
8 thủ trưởng đại nhân mở ra rương hành lý, từ bên trong lấy ra sáu bộ sạch sẽ, xa hoa, giống như âu phục, không chút khách khí bỏ vào trong tủ treo quần áo Trần tiên sinh.
9
Tắt đèn.
Thủ trưởng đại nhân thấy Trần tiên sinh ở trên dường lăn qua lộn lại không ngủ được, bình tĩnh lên tiếng: “không cần vì tôi mà thay đổi thói quen.
10
Kỳ thực thủ trưởng đại nhân dời vào đây cũng có chỗ tốt.
Tỷ như: vì có thêm 1 người, nên đi siêu thị có kẻ bưng bê khuân vác cho, dù rằng hai người đi chung thì bị cả đám người nhìn ra ngó vào, nhưng cũng có người không như vậy.
11
Thư ký Tiểu Tả đã biết thủ trưởng đại nhân thầm mến Trần tiên sinh, lại nói làm sao mà biết được đây?
Một ngày nào đó.
“Tiểu Tả, mang văn này đến xếp, nói ông chủ đã sửa ba lần rồi đấy!!” Lưu Phượng Ly lấy ra một xấp tài liệu.
12
Phía sau truyền đến một tiếng ” thiết. ”
Du Gia tay siết chặt xấp văn kiện.
Các cậu chờ khóc đi!
Thư ký tiểu thư gõ gõ cửa phòng thủ trưởng đại nhân,
Sau đó bị thủ trưởng đại nhân gọi đi vào.
13
Lại nói Tiểu Hổ vóc người nhỏ nhắn, Trần tiên sinh không yên lòng nên tan làm đều đi đón Tiểu Hổ.
“Ông chủ… Trâu Bách (z: mọi người có ai còn nhớ tên thủ trưởng đại nhân!!!), Tiểu Hổ đã gần tan trường, cùng với bạn đi chơi, có thể cùng với tôi đi đón hắn không??” Trần tiên sinh tay cầm điện thoại, mắt nhìn đồng hồ, Tiểu Hổ đã gần tan học.
14
“Mẹ!” Tiểu Mẫn Ngọc hướng về phía một phụ nữ ăn mặc quý phái mà gọi.
Mẫn mụ mụ nhìn con gái nở nụ cười, sau đó liếc Tiểu Hổ, chưa thấy Trần tiên sinh lại có chút thất vọng.
15
Trong quán rượu sáng trưng náo nhiệt, Trần tiên sinh bưng chén rượu, một mình ngồi bên, nụ cười trên mặt có chút ảm đạm,
Hôm nay là ngày tụ hội bạn học cao trung của Trần Bỉnh Nghĩa Trần tiên sinh, đã rất nhiều năm không gặp, có rất nhiều chuyện để nói, nói nói, bầu không khí rất sinh động náo nhiệt.
16
“Ừm…” Trần Bỉnh Nghĩa tựa ở trên người Trâu Bách. .
Trâu Bách nâng mông của hắn lên, xúc cảm tốt đến nỗi khiến hắn không chịu được mà véo một cái.
17
Tắm xong Trâu Bách vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy quần áo rải rác và——Trần Bỉnh Nghĩa lõa thể nằm đó
hắn trước đó vẫn biết Trần Bỉnh Nghĩa không thích mặc quần áo lúc ngủ, bây giờ người từ trong mộng đã chạy tới đây a!!
Trâu Bách mặt như khúc gỗ, thẳng tắp đứng bên dường.
18
Chăm chú giúp Trần Bỉnh Nghĩa lau người, Trâu Bách ngồi ở bên giường một bên nhìn một bên cân nhăc.
Trâu Bách: nhỏ cà chua nhỏ cà chua, chỉ là rửa quả cà chua mà thôi…
Chờ chút, cà chua tắm rửa xong thật…
Từ mặt đến ngực, Trần Bỉnh Nghĩa đang ngủ vẫn đều đẹp như vậy.
19
“!! —— ”
Buổi sáng tỉnh dậy, Trần Bỉnh Nghĩa gần như sững sờ.
Hắn hắn hắn, hắn ngày hôm qua đã làm những gì!!! Không phải tựa ở cạnh cửa ngủ à!! Làm sao sáng sớm tỉnh lại lại…!!! nhìn muốn điên ra thế này!!
Tư thế của hắn.
20 Buổi sáng qua đi, Trần Bỉnh Nghĩa thật giống như đã biết gì đó, nghĩ biện pháp tránh hắn, coi như không nói chuyện, thi thoảng cũng chỉ làm mặt cười mà không nói.