1 Thư Tam Đao bị xưng lưu manh là có nguyên nhân.
Đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn tuy không phải lúc nào cũng làm chuyện xấu nhưng trong mắt hàng xóm, hắn tuyệt đối là một tai họa mười phân vẹn mười.
2 Cuối tháng tám, Thủ Căn mang ít đồ dùng cá nhân và quần áo theo đại sư phụ vào lâm trường.
“Phi!” Nhổ một ngụm nước bọt lên tay, chà chà vài cái, Tam Đao mạnh tay nhấc rìu lên, từng nhát chém vào gốc đại thụ to chừng miệng bát.
3 Tam Đao mơ màng tỉnh lại trong cơn mê.
Hắn muốn mở mắt, nhưng làm cách nào vẫn không mở ra được.
Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng ai đó gọi hắn.
…Căn Tử ca?
Căn Tử ca!
Tam Đao rốt cuộc phát hiện Căn Tử ca của hắn đã không thấy đâu, mà bản thân lại bị chôn dưới đất bùn.
4 Hà Thủ Căn cáu kỉnh trừng mắt nhìn tên nam nhân bộ dạng lưu manh chính hiệu con nai vàng đang ngồi xổm dưới đất.
“Ngươi nói xem đây là chuyện gì?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Nam nhân không thèm ngẩng đầu lên, tay dùng một cành cây vẽ rùa trên đất, trên mai rùa còn đính thêm ba chữ “Hà Thủ Căn” to tướng.
5 Trời mới tờ mờ sáng, Thủ Căn trước nay vẫn luôn dậy sớm, hiện tại đang rảo trên đường cái. Người trên đường không nhiều lắm, tụm năm tụm ba, tất cả đều thu người vào y phục mà bước đi, thỉnh thoảng gặp người quen thì chào hỏi vài câu.
6 Thanh âm rất êm tai, tin rằng đại đa số những người nghe thấy đều có chung cảm giác này. Vài phần hài hước, vài phần lười biếng, pha lẫn chút dương dương tự đắc, còn hơi khàn, tất cả tổng hợp thành một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
7 Sáng sớm, Thủ Căn hắt xì hai cái thật kêu, tay siết chặt áo bông, chân rảo bước về nhà.
Trên đường có người quen gặp y muốn giơ tay chào hỏi, nhưng tay đi được nửa đường đã rụt về.
8 Lại nói về Thủ Căn, y cắm đầu vội vàng một mạch đi về nhà, bất chấp cơn đau nơi đùi. Về đến nhà, Thủ Căn không đi gặp hai vị mẫu thân mà bước thẳng vào phòng.
9 Bên cạnh thi thể gã khuân vác có ba người đang đứng, một trong số bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào nơi khuất trong hẻm.
“Âm thanh gì đấy?” Một phu tử trung niên vừa xác nhận tình trạng của gã vừa thấp giọng hỏi.
10 Thứ lồi ra là một hòn đá hình quả trứng. Bề mặt đá sần sùi, có rất nhiều lổ nhỏ, màu đen.
Hòn đá có thể xem như xấu xí, nhìn không chút hấp dẫn, không lớn, nhưng khá nặng.
11 Phố nam, hướng bắc.
Gần chính ngọ, người qua lại trên đường không nhiều, vài kẻ một nhóm châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, những xóm giềng trực tiếp hơn, mở toang cửa chính thò đầu bàn luận.
12 Thủ Căn lau đi mồ hôi trên đầu, y bị cay đến vã mồ hôi toàn thân. Đã lâu không sinh hoạt như vậy, hôm nay ngồi lẫn trong đám người, Thủ Căn đột nhiên nảy sinh cảm giác bản thân chưa từng rời khỏi lâm trường.
13 Hai cổ thi thể, một tráng kiện một ốm yếu, tuổi tác chẳng chênh nhau bao nhiêu.
Tam Đao thoáng thấy không có em trai Thủ Căn mới yên tâm.
“Đại Đầu?!” Thủ Căn bước lên một bước, dùng đèn soi vào xác chết, dường như không dám tin vào mắt mình.
14 Hà Diệu Tổ bị đổ oan giết chết Cao lão nhị. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì gã tình cờ nghe thấy Cao lão nhị cùng Cao Lực gây gổ. Cao Lực muốn dựa vào Lê gia giành lấy vị trí bá chủ thành tây, Cao lão nhị lại bảo không thể phản bội Thư Xuân Sơn, người đã có ân với mình, vì vậy xảy ra tranh chấp.
15 “Chát!” Bạt tai nặng nề giáng xuống, Thủ Căn vốn không đề phòng, lảo đảo mấy bước.
Chuyện gì vậy? Cái tát làm Thủ Căn choáng váng đầu óc.
“Súc sinh, quỳ xuống cho ta!” Hà phụ tay cầm gia pháp, tức giận đùng đùng.
16 Ngày thứ tư, thấy đã cử động nổi tay chân, Thủ Căn dùng cửa sau ra ngoài để tránh chạm mặt người nhà. Lần này y mang theo cây gậy đàn hương kim tinh. Ban đầu tuy luôn cảm thấy sức khỏe không tốt cho lắm, nhưng y vẫn nuôi chút hy vọng, giờ cả lang trung cũng chẩn đoán như thế, y chẳng cần do dự gì nữa.
17 “CĂN TỬ…?!”
Tam Đao quỳ xuống trước mặt Thủ Căn, lòng đau như cắt.
Hắn đã đến muộn.
Kẻ qua đường sợ đến ngây người.
Kia là ai?
Tại sao lúc này hắn dám ôm ấp tên vô liêm sỉ Hà Thủ Căn tại nơi đây?
“A…!”
Tam Đao phát ra tiếng gào quằn quại từ tận tim phổi, “AI?! LÀ AI LÀM CĂN TỬ CA CỦA TA BỊ THƯƠNG…!”
Tiếng gào thê lương của hắn vang vọng cả phố, khiến ai nghe cũng khó tránh rùng mình ớn lạnh.
18 Lý Hiểu Hà nhìn người đàn ông thất hồn lạc phách trước mặt, lòng dạ ngổn ngang như tơ vò trăm mối.
“Muội đã tới. ” Tam Đao ngước lên, cười nhạt.
Lý Hiểu Hà cả kinh, cố gắng nghênh đón sự lạnh lùng của người kia.
19 Thủ Căn cảm thấy bản thân luôn dõi theo Tam Đao, chưa từng rời khỏi hắn.
Rất kỳ lạ, song cũng rất an tâm.
Đầu trâu mặt ngựa không mang xiềng xích đến trói y lại, Thủ Căn cho rằng đa phần vì y chưa đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay.