1 Một tiếng vang thật lớn phá vỡ màn đêm yên tĩnh, cột đèn cứ thế ngã xuống mà không báo trước, nằm chắn ngang trên đường, bịt kín cả lối đi, làm cho xung quanh rơi vào một mảng tối mịt.
2 Gió lạnh thổi mạnh, Phong Tiêu Dương thỉnh thoảng run lên một cái, có chút tức giận vì bản thân không đem noãn ngọc đeo bên người. Hắn ngẩng nhìn những ngôi sao xa xa trên trời, trong lòng rất bức bội.
3 " Chào chị Tuyết Mạn!"
“Chị Tuyết Mạn đây là người mới sao?”
“Chị Tuyết Mạn tìm ra soái ca này ở đâu vậy?”
Sau khi lên tầng hai của công ty, người đến chào hỏi Trương Tuyết Mạn càng lúc càng nhiều, ánh mắt Phong Tiêu Dương mơ màng đi theo sau, thấy có người quan sát mình, hắn liền quay sang nhìn, vốn là đáp lại theo phép tắc, ai ngờ ánh mắt mơ màng này của hắn lại làm cho không biết bao nhiêu người choáng váng
Trương Tuyết Mạn phải đi công ty báo cáo, lại không thể để Phong Tiêu Dương ở nhà một mình, cô đành phải dạy cho hắn một chút kiến thức đơn giản ở hiện đại, rồi vội vàng đem người tới công ty.
4 Cừu Dương rất vất vả mới lấy được thiếp mời tối nay, ông ta liên tục điều chỉnh cái nơ trước ngực, cảm giác được tim mình đập mạnh hơn, thiếu chút nữa ông ta quá kích động mà làm rách cái nơ, vừa đúng lúc Cừu Dương nhìn thấy một thiếu niên cầm ipad đang cúi đầu chơi game.
5 “Lần sau không được đi theo người khác, hù chết tôi. ”
Phong Tiêu Dương gật đầu.
Trần Hi ở bên cạnh nói chen vào, “Tôi thấy tốt nhất là thu ipad của cậu ta đi.
6 “Ừ ừ, được, tôi biết rồi, ngày mai chín giờ đến công ty phải không? Được tôi sẽ nói lại với hắn!” Trương Tuyết Mạn cúp điện thoại, ngoảnh đầu, nhìn Phong Tiêu Dương ngồi trên ghế salon, đang ôm gối ôm hình chim cánh cụt chơi game.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa phòng họp bị đẩy ra, Phong Thần khoác áo trench coat, miệng ngậm điếu thuốc bước vào, bên trong tập họp không quá nhiều, chỉ có vài người, nhưng đều là tâm phúc của Phong Thần.
8 “Hô. . . đợi lâu chứ?” Tống Thanh Thanh thở hồng hộc chạy đến trước mặt Phong Tiêu Dương.
Phong Tiêu Dương rút tai nghe ở lỗ tai, nhàn nhạt nói: “Không sao.
9 “Như vậy cậu nói cậu không thông qua?” Đoạn Kích Âm chuyển động người dưới ghế da, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía Phong Tiêu Dương.
Lại đem giọng bắt chước phải giống như đúc.
10 Phong Tiêu Dương kéo thấp vành mũ xuống, ngáp dài đi trên phố, trong tay cậu còn cầm một chiếc bánh kem vị dâu tây, tuy mặc trên người chiếc áo lông màu đen, nhưng không dung tục chút nào, ngược lại nhìn bóng hình có chút cô quạnh ở trong gió rét đi tới đi lui chọc người yêu mến.
11 Trương Tuyết Mạn đón Phong Tiêu Dương về, túi vẫn chưa lấy được, tâm tình của cậu không tốt, lại nghe Trương Tuyết Mạn nói, tâm tình phải nói là cực cực kỳ không tốt.
12 Đẩy cửa, tháo dây lưng quần, cởi ra.
Ào ào
Rung đại điểu, xả nước, rồi quay người.
“Sớm, a… Ô…”
Phong Thần vừa xoay người liền đụng phải Phong Tiêu Dương mặc bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, đầu tóc rối bời, vẻ mặt còn buồn ngủ ngáp một cái thật dài.
13 Phong Tiêu Dương cau mày trả lời: “Sáng nào Trương Tuyết Mạn cũng bắt tôi ăn trứng gà. ”
Phong Thần cài xong một chiếc cúc cuối cùng, lần này mới cảm thấy Phong Tiêu Dương phù hợp với hình tượng vị thành niên
“Đi rửa mặt, chưa chuẩn bị quần áo cho cậu, nên cậu cứ ấy tạm một bộ trong tủ quần áo của tôi, hoặc cũng có thể mặc bộ đồ ngủ này, dù sao trong phòng có điều hòa, mặc ít cũng không sao, tôi đi đặt pizza cho cậu.
14 “Phong Tiêu Dương tự động nhớ rõ bốn chữ ‘Đi studio trước’, gật đầu nói: “Vậy cô nhắn địa chỉ cho tôi, chúng ta sẽ cùng đến đó.
“Được!” Tống Thanh Thanh kích động đáp ứng xong liền cúp điện thoại.