21
“Trần Bỉnh Nghĩa! Tại sao muốn từ bỏ chức vụ này?” Du Gia không thể tin mà nhìn vào mặt hắn hỏi.
“tôi cảm thấy tôi không đủ ưu tú, không đủ trình độ để đảm nhận chức vụ này” Trần Bỉnh Nghĩa ôm đống đồ vụn vặt của mình.
22
“ba ba, trường chúng con phải huấn luyện bảy ngày, không thể về nhà được” Tiểu Hổ rất lo lắng cho cha hắn.
Từ sau khi chú Trâu bị đuổi đi, Tiểu Hổ lại càng lo lắng.
23 Trần Bỉnh Nghĩa đang ngồi ở trên máy bay, bay về quê hương đã lâu không trở lại, không phải vì trốn tránh Trâu Bách, mà vì một cuộc gọi từ bệnh viện ở nông thôn.
24
“Ầm ầm!” Cửa bị gõ mấy lần gần như sắp bị phá vỡ.
“Ông chủ…” Du Gia đè nén kích động, Trâu Bách mấy ngày nay vẫn mặt lạnh, cô ấy không dám lớn tiếng gọi hắn.