1 “A, mau nhìn mau nhìn!” Y Toa Bối hưng phấn kêu lên, kéo cánh tay Ban Thần Khanh đung đưa không ngừng.
Ban Thần Khanh, đang lái xe, vội vàng vẫy tay Y Toa Bối ra, giữa chặt tay lái, vẻ mặt không tốt nhìn nàng một cái: “Nhìn cái gì!”
“Bên kia cái kia!” Y Toa Bối chỉ ra ngoài cửa sổ xe.
2 “Không, không, không có gì. ” Ban Thần Khanh vội vàng xua tay, lời nói ra rồi hắn mới ý thức được lần này hình như cũng nói không đúng, không khỏi oán hận muốn nện tường.
3 Hạ Tiểu Du vốn nghĩ rằng sau một đêm “tình cờ gặp lại” kia, cậu sẽ rất nhanh lại gặp Ban Thần Khanh, kết quả thất vọng rồi. Ban Thần Khanh vẫn không xuất hiện.
4 Ban Thần Khanh thật không ngờ một người chỉ vừa quen biết không bao lâu như Hạ Tiểu Du lại có thể thấu hiểu nội tâm hắn đến dường ấy. Cho tới nay, Ban Thần Khanh đều luôn tự tin rằng mình có nội lực cực kì vững vàng, hơn nữa hầu như cái gì hắn cũng có, muốn cái gì cũng có thể đạt được, vì thế, trong nội tâm hắn luôn giữ một cảm giác rất mạnh về sự ưu việt, tuy rằng không thường biểu hiện ra ngoài, thế nhưng quả thật nó có tồn tại.
5 “Cứ tiếp tục thế này, cậu kiếm được thật quá ít. ” Ban Thần Khanh giúp Hạ Tiểu Du tính tiền lời. Quan hệ hai người càng gần gũi, Ban Thần Khanh càng quan tâm đến lợi ích của Hạ Tiểu Du, hắn biết Hạ Tiểu Du làm thú bông thủ công bán không được bao nhiêu tiền lời, hắn muốn giúp cậu tính toán một chút, xem có cách nào tăng doanh thu không.
6 “Cái gì?” Hạ Tiểu Du rất hứng thú hỏi.
Tay cầm quyển sổ ghi chép, Ban Thần Khanh ngồi xuống cạnh Hạ Tiểu Du: “Em xem đi, đây là doanh thu tháng này, em có thể mua thêm một đợt vật liệu nữa.
7 Khi thấy Hạ Tiểu Du thay áo choàng tắm của khu nghỉ mát suối nước nóng đi ra, dưới vạt áo lộ ra cổ chân mảnh khảnh, làn da trắng mịn, tim Ban Thần Khanh kích động một trận.
8 Sau lần đi nghỉ cuối tuần, Ban Thần Khanh càng chăm chỉ chạy đến chỗ Hạ Tiểu Du, còn thường xuyên dùng xe “mượn của bạn” chở Hạ Tiểu Du ra ngoài làm việc.
9 Thời tiết chuyển lạnh, Hạ Tiểu Du bắt đầu chuẩn bị nồi lẩu làm bữa tối. Ban Thần Khanh tan sở, trốn trong nhà Hạ Tiểu Du ăn nồi lẩu nóng nghi ngút vừa thơm vừa ngon, thân thể lẫn tâm hồn đều là thỏa mãn, cảm thấy hạnh phúc cực kì.
10 Ban Thần Khanh vẫn không biết làm thế nào “đưa tiền nhà cho Tiểu Du”, sau khi hắn dai mặt van xin, thường xuyên mua đủ thứ mang đến cho Tiểu Du, đồ ăn đồ dùng đều có.
11 Ban Thần Khanh tựa người trên sopha nhìn Hạ Tiểu Du đơm nút áo cho mình. Trong phòng rất an tĩnh, hai người đều không nói gì. Có thể nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
12 Thấy hai con mèo nhỏ cùng cặp trên bàn làm việc của Ban Thần Khanh, tròn vo siêu đáng yêu, Y Toa Bối không chút khách khí cầm lấy một con: “Anh có hai, vậy cho em một con.
13 Phát hiện Ban Thần Khanh đang nhìn mình cười khúc khích, Hạ Tiểu Du không kềm được trừng một cái: “Anh nhìn cái gì?”
“Không có gì. ”
Biết rõ người kia đang nói dối, Hạ Tiểu Du lại nói không ra lời phản bác.
14 Lại qua vài ngày.
Sáng sớm sau một đêm nhiệt tình ngọt ngào cùng Hạ Tiểu Du, Ban Thần Khanh ôm Hạ Tiểu Du, vuốt ve tấm lưng trần dưới lớp chăn đơn, Hạ Tiểu Du khép hờ mắt, nửa tỉnh nửa mê.
15 Buổi trưa, Ban Thần Khanh và Y Toa Bối ngồi đối mặt trong một nhà hàng lớn, mỗi người cầm một tờ thực đơn.
“Anh là tên lừa đảo! Người xấu!” Y Toa Bối tức giận mắng Ban Thần Khanh qua tờ thực đơn.
16 “Tiểu Du, chúng ta cùng đi du lịch suối nước nóng nha. ”
Hạ Tiểu Du ngừng tay viết: “Du lịch? Gần đây đâu có thời gian. ”
“Oa…” Ban Thần Khanh khẽ kêu một tiếng, từ phía sau ôm lấy Hạ Tiểu Du, dán mặt vào lưng cậu: “Tiểu Du, chúng ta đã lâu không nghỉ rồi.