1 Đau quá!
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tống Ngọc Thanh sau khi y bừng tỉnh từ cơn hôn mê. Y mờ mịt đưa mắt nhìn gạch đá rải rác tứ phía, trong lòng lại hơi chút hoảng hốt.
2 Người kia vừa dứt lời liền phẩy tay áo bước nhanh về phía trước.
Đợi Lục Thiết Âm đi xa, Tống Ngọc Thanh lại một lần nữa cố gắng ngồi dậy xếp bằng trên mặt đất, hết sức tập trung vận công chữa thương.
3 Tống Ngọc Thanh nghe lời Lục Thiết Âm nói thì giật cả mình, hai mắt mở to gắt gao nhìn thẳng về hướng bóng lưng người kia. Trong lòng tràn ngập nghi hoặc nan giải, y mở miệng hỏi thêm câu nữa, “Này, có phải đầu óc ngươi bị hỏng mất rồi?”
“Hả?!”
“Đừng quên, ta là giáo chủ Thiên Ma giáo, là tử thù của… lũ nhân sĩ chính phái các ngươi.
4 Tống Ngọc Thanh ngẩn cả người. Vì đang bị thương, hành động bất tiện nên y vốn không cách nào né tránh.
May mà Lục Thiết Âm tay nhanh mắt lẹ, chuyển người một cái, không chút do dự đứng chắn trước mặt y.
5 Khi nói chuyện, giọng điệu y tuy bình thường nhưng tiếng nói lại khàn khàn trầm thấp, tựa như cất giấu cả một miền lẻ loi cô độc.
Lục Thiết Âm nghe thấy thanh âm ấy thì động lòng.
6 Bốn bề tĩnh mịch đến mức đáng sợ.
Tống Ngọc Thanh gượng dậy, nhìn hắc ám bủa vây xung quanh, trong lòng dâng lên từng đợt sợ hãi.
Càng muốn quên, lại càng dễ nhớ.
7 Sáng hôm sau, Lục Thiết Âm lại cõng Tống Ngọc Thanh trên lưng tiếp tục hành trình. Hai người đi đường rừng rậm hẻo lánh mấy ngày nay, sau khi xác định không còn truy binh nữa, cả hai mới mua một chiếc xe ngựa đi về hướng tây.
8 Vì hoàn toàn không rõ những suy tư trong lòng Tống Ngọc Thanh, Lục Thiết Âm chỉ cảm thấy nam tử trước mặt quả thật là kẻ hết sức vô lý. Hắn bực mình không chịu nổi nữa liền tức giận nói, “Tống giáo chủ đừng khinh người quá đáng!”
Cười nhạt mấy tiếng, Tống Ngọc Thanh chậm rãi đứng dậy từng bước một bước tới trước mặt Lục Thiết Âm, nhíu mày nói, “Ta nhìn ngươi không vừa mắt đấy, thế thì sao? Hừ, có bản lĩnh thì tới giết ta đi.
9 Màn hài kịch ngày hôm đó qua đi, Tống Ngọc Thanh vẫn như cũ thoải mái sai khiến, động một chút là hô tới quát lui Lục Thiết Âm, Lục Thiết Âm lại không giống như xưa cẩn cẩn thận thận.
10 Hả?” Lục Thiết Âm lại ngẩn ra. Hắn cảm thấy mấy lời Tống Ngọc Thanh vừa nói có chút kì quặc, nhưng rốt cục kì quặc chỗ nào thì lại không rõ. Giọng nói tức giận vừa rồi… lại có vẻ giông giống ghen tuông.
11 Tống Ngọc Thanh chẳng thấy Lục Thiết Âm đi đường nào nhưng lại đã lường trước hắn nhất định quay về Lâm An tìm sư đệ nên chỉ chần chừ một chút, y liền quay lại đường cũ.
12 Lục Thiết Âm ngẩn ngơ, tim đập loạn nhịp một trận. Hắn chỉ cảm thấy nam tử trước mặt này càng ngày càng kì quái, nhưng cụ thể kì quái ở chỗ nào lại chẳng thể chỉ ra.
13 Tống Ngọc Thanh càng bình tĩnh bao nhiêu, Lục Thiết Âm lại càng nôn nóng bấy nhiêu. Lúc này không thể tùy ý mở miệng làm ảnh hưởng đến việc y luyện công, hắn đành phải mở to hai mắt nhìn y chằm chằm.
14 Trong trí nhớ, sư phụ luôn thích đứng một mình ở nơi cao cao, sắc mặt không thay đổi phóng mắt nhìn về phương xa, cả ngày chẳng buồn nói câu nào. Vì thế, Nghiêm thúc thúc cũng đứng lặng yên bất động nhìn thẳng về bóng lưng của sư phụ.
15 Lần này chỉ bị thương phần da thịt bên ngoài, độc lại đã được bức ra từ lâu nên Tống Ngọc Thanh chỉ cần nằm trên giường vài ngày là có thể xuống đất đi lại.
16 Khi Lục Thiết Âm tỉnh lại đã là chạng vạng tối ngày thứ hai.
Hắn vừa mở mắt liền phát hiện mình đang nằm trên giường đệm chăn mềm mại, cả người không đau nhức, tứ chi cũng chẳng có gì hao tổn, thế nhưng tay chân lại mềm nhũn chẳng còn chút lực.
17 Sau ngày hôm ấy, Lục Thiết Âm chính thức phụ trách việc nấu cơm ngày ba bữa cho Tống Ngọc Thanh. Phạm vi hoạt động tuy được mở rộng nhưng hắn lại vẫn như trước bị nhốt ở Thiên Ma giáo không cách nào thoát ra.
18 Tống Ngọc Thanh tức giận đến run cả người, nhưng bởi Lục Thiết Âm đang nằm trong lòng nên vô pháp thi triển khinh công đuổi theo. Y nắm chặt nắm tay, thuận miệng rủa thầm vài tiếng.
19 Tống Ngọc Thanh vừa nghe thấy hai chữ này, tươi cười trên nét mặt đã lập tức cứng đờ, con ngươi đen thẳm thâm tình cũng hóa thành hàn ý lạnh băng. Y rõ ràng không bị thương, thế nhưng lại cảm thấy chân tay lạnh lẽo, nơi nào đó trong lồng ngực lại mơ hồ đau đớn, khó chịu đến mức hít thở không thông.
20 Tống Ngọc Thanh đoán chẳng sai, từ sau ngày hôm đó, Lục Thiết Âm bắt đầu tìm cách tránh mặt y. Ngoại trừ việc mỗi ngày đúng giờ chuẩn bị ba bữa cơm, những lúc khác, hắn đều trốn không thấy tăm hơi.