1 Tương truyền, một ngày nào đó, trời vừa tảng sáng, một trong tứ đại môn trụ phủ Khai Phong – Trương Long đại nhân đã ôm đầu vội vội vàng vàng chạy ra phía sau nha môn…
Vừa tảng sáng hắn chạy nhanh như thế để làm gì nha? Chỉ thấy hắn vừa lẩm bẩm vừa bước năm bước ba một hơi vọt tới nơi kín đáo nhất – nhỏ nhất phủ Khai Phong — Nhà xí—
Đúng lúc hắn chuẩn bị vọt vào, đột nhiên —
Bên đó có cái gì? Một thứ đen đen đang ngọ nguậy ở chân tường bên ngoài nhà xí! Trương Long lẳng lặng bước qua, thấy bóng đen kia đang nhìn xuyên qua mấy chỗ hở của tường gạch, chăm chú nhìn vô trong ~~ Trương Long thấy lạ, có chút tò mò len lén chen mắt vào nhìn chung, vừa nhìn một phát, lập tức há to mồm…
Chỗ nhà xí đi vệ sinh lại có thể có cái gì? Dĩ nhiên là có người đi vệ sinh a??!!
Nhưng mà… người đang đi vệ sinh này lại là người các môn trụ yêu thương sâu sâu sâu sâu sắc nhất, á, là Triển đại nhân kính yêu … y tháo đai lưng, nới rộng áo khoác, đang chuẩn bị cẩm tiểu X… (Xin lỗi — cũng chẳng biết người thời đó đi vệ sinh có cần cởi quần áo hay không nữa —- A di đà phật)
Oa a a a, này!! A a a a a Trương Long hét lớn một tiếng, nhảy tưng vào bóng đen kia, dùng tay đè hắn xuống! Tiếp đó là bóng đen hét lên, hắn bị Trương Long đột ngột nhảy ra hù dọa! Tiếng gào rú của cả hai đặc biệt kinh dị trong một buổi sáng yên tĩnh, chim nhỏ trên cây cũng phành phạch bay loạn khắp nơi —–
Triển đại nhân đáng thương bị dọa sợ phải run người một cái, vội vàng mặc lại quần áo, giận dữ đi ra!
Trương Long đang đè bóng đen kia đánh túi bụi, kẻ xui xẻo kia ai ui kêu loạn ôm đầu hét to,, “Tha mạng a, tha mạng a” – thấy được Triển Chiêu đi tới, lập tức nhào qua quỳ xuống, “Triển đại nhân tha mạng! Triển đại nhân tha mạng!”
“Ngươi?…” Triển Chiêu đưa mắt về khuôn mặt bị đánh thảm thương kia nhìn trái nhìn phải, mới miễn cưỡng nhận ra, “Trương Lão Thực!?” (thề luôn tên xấu vãi nồi)
“Ngươi còn dám gọi Triển đại ca!!” Trương Long tức giận ngất trời, trái mở phải cong cho hắn thêm hai quyền! Kéo hắn vào đại đường phủ Khai Phong!
Mọi người trong phủ Khai Phong mới sáng sớm bị tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng gào giận dữ đánh thức, ai cũng hết sức khó chịu ~~ dĩ nhiên phải khó chịu rồi ~~ hiếm lắm hoàng thượng mới không giao nhiệm vụ ~ cũng chẳng có người tới báo án ~ phủ Thái sư lại chẳng qua gây rối ~ trong phủ không có mống sát thủ bay vào ~ ngày thoải mái như thế một năm có được bao ngày a ~ Quá xui xẻo!
Bao đại nhân mặt đen gấp đôi, trong tiếng rống giận của Trương Long ~ tiếng thở dài của Công Tôn tiên sinh ~ tiếng hò hét của đại thẩm nhà bếp ~ trong tiếng bàn tán của nha dịch đập mạnh một phát (kinh đường mộc) kiên nhẫn nghe lại ngọn nguồn, nghe xong mặt lại đen gấp 4.
2 Hãm Không Đảo
Trên hai tảng đá lớn, đứng ở trên là hai nhân ảnh một lam một trắng, kinh triều phách ngạn, cuốn theo hàng ngàn bông tuyết.
Mà khí thế giữa hai người cũng là kiếm bạt nỗ trương! (giương cung rút kiếm)
“Triển mỗ chẳng qua chỉ muốn hỏi rõ ràng chuyện xảy ra đêm đó mà thôi, không có ý tìm ngươi khiêu khích!”
“Thối lắm! Chuyện của ngươi lại đi hỏi Bạch gia gia làm cái gì? Ta thấy ngươi rõ là ngứa móng rồi, rút binh khí đi!”
“….
3 Sáng sớm, Triển Chiêu đang mặc y phục ~~ Từ khi đến Hãm Không Đảo cũng đã được mấy ngày rồi,, mặc dù trong lòng lại còn rất nhiều chuyện, nhưng giấc ngủ cũng không bị trễ nãi ~ nói mới nhớ mấy ngày vừa rồi rất có thể ngủ nha, hồi trước cũng không có dậy trễ tới mức này!
Đang tính thắt lại đai lưng, cúi đầu ~ A ~ bụng lại phình lên so với trước kia nhiều lắm, nghĩ một chút, đến giờ chắc cũng được chừng 4 tháng rồi đi, trách sao lại nhìn rõ như vậy.
4 Triển Chiêu giơ chân đá bay hắn, không đề phòng bên cạnh lại đánh tới một gậy, bị cánh tay Bạch Ngọc Đường ngăn trở, nhất thời không có cách phản kích, đầu ông lên một tiếng ~~ gậy này khí lực cũng không quá mạnh, đánh trúng tay nhiều lắm chỉ gãy xương không mất mạng ~~ nếu đánh trúng bụng thì…
Lập tức giơ cánh tay lên che trước bụng
~~Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy, dưới tình thế cấp bách cũng không quản trước mặt, phi thân chính là một cước, đá văng địch thủ trước mặt ra xa hai mét, tay mạnh mẽ kéo sợi dây, ôm thân thể Triển Chiêu lăn mấy cái
~~Lúc té xuống đất kiếm cũng bay ra, nhất thời xử lý hết đám nhào tới!
Những kẻ khác nhìn tình hình không ổn, đánh lén bất thành, cũng không cách nào giết được cả hai, dứt khoát 36 sáu kế chạy là thượng sách ~~ biến mất như một làn khói
~~“Đừng hòng chạy! Khốn kiếp!” Bạch Ngọc Đường lửa giận ngút trời, một phát bật dậy từ dưới đất, phịch một cái lại té xuống
~~Ai da
~~Quên mất, tay còn đang nằm dưới người của Triển Chiêu!
Thầm gào thật xui xẻo ~~ hất tay, khoanh chân ngồi dậy, hậm hực suy nghĩ mình lại bị con mèo nhìn thấy hình tượng xấu hổ!
Triển Chiêu lúc này sao còn thời gian quản hắn, vừa nãy Bạch Ngọc Đường ôm lấy y lăn một vòng, sức nặng toàn thân cũng là đè lên người y lăn hai vòng, thiếu chút đè lệch nội tạng
Chật vật ngồi lên, mệt mỏi hô hấp, trong lòng nghĩ một gậy kia mà đánh xuống, không chừng đã giải quyết được chuyện khiến mình nhức đầu rồi, ghét quá ~~ mới rồi không hiểu sao lại ngăn cản đây!?
Đang chán nản, quay đầu đi, máu tươi bắn lên người đã làm ướt y phục, mùi máu tanh xộc lên lỗ mũi ~~ dạ dày một trận sôi trào ~ ~ Ối ~ Tay ôm lấy bụng đã bắt đầu muốn ói ~~ Vội vàng quay đầu lại, dùng tay áo chặn lại khóe môi ~ đừng ói ra đó
~Khó chịu che miệng, vừa kiên cường chịu đựng không phát ra âm thanh ~~ trong lòng oán hận trước đó có một khoảng thời gian ăn rất tốt, nhưng cứ thích buồn nôn ~~ giờ nghĩ tới lúc đó thì ra là vì nguyên nhân này…
Nhưng mà khi đó cũng không có bị gánh nặng tâm lý, chỉ cho là mình quá mệt mỏi, không thể ăn những thứ mặn quá ~ không giống hiện tại, đã biết cần có cách ứng phó, nhưng phản ứng lại càng trầm trọng thêm ~~ đầu óc nặng nề, nghỉ một hồi lâu vẫn không hề tỉnh táo
~~Giả vờ lau mồ hôi che đi tình trạng bối rối của mình, vừa quay đầu lại, đã đối diện với ánh mắt hoài nghi của Bạch Ngọc Đường
~~“Khụ” ~ vừa… vừa nãy… đa tạ Bạch huynh xuất thủ tương trợ
~~Bạch Ngọc Đường không nói tiếng nào, dời mắt khỏi mặt y, rồi lại chăm chăm nhìn vào bụng y
~~Trận đánh lần này, vừa nãy nhất thời né đi cũng là do tình huống cấp bách, chưa kịp xoa, nhưng lúc đè lên người y, đúng là có cảm giác kỳ quái ~ Nhưng chắc chắn bụng y có nhô lên, còn hơi bị tròn tròn nữa nhé.
5 Hắc tuyến rơi lại rơi, Triển Chiêu nhìn Hương Hương vội vàng lấy ra kim chỉ, ở một bên tay Bạch Ngọc Đường se chỉ luồn kim, bận rộn một phen thật tội nghiệp, xem ra cô cũng không thường làm chuyện thế này, trán cũng đổ giọt giọt mồ hôi
~~Lát sau, cuối cùng y phục của Bạch Ngọc Đường cũng hoàn chỉnh!
“Thủ nghệ thiếp đã kém nhiều, xin ngài đừng chê.
6 “Ta thấy ngươi hết dùng rồi, xử đẹp luôn đi. ”
Tên sát thủ vốn dĩ đang vui vẻ trong lòng ~ lại như bị sét đánh ngang tai ~ nhất thời chuyển sang trạng thái cương thi
~~“Triển đại nhân, tiểu nhân tội không đáng chết mà ~~”
Thấy Bạch Ngọc Đường không động đậy nhe nụ cười máu lạnh như thường ~~ tên sát thủ chùi chùi máu mũi đáng thương chuyển sang Triển Chiêu
~Triển Chiêu khó khăn lắm mới kiềm lại cảm giác buồn nôn, lại liếc thấy một mảnh ống tay dính dấp đầy trước ngực hắn ~ liền vội vã xoay đầu đứng lên, bước mấy bước vịn lấy đầu giường
~Ọe ~~ ọe
~~Nhưng y vốn chưa ăn gì ~ nôn một lúc cũng chẳng nôn ra gì hết ~ cảm giác nóng rực xộc lên ngực ~~ nước mắt cũng mau chảy ra
~~Bạch Ngọc Đường muốn tiến lên lại lùi bước ~~ xoa tay ~ không biết phải làm gì mới được, cuối cùng mắt lóe sáng giận giữ chỉa vào cái đầu đầy dấu? của tên sát thủ đần độn
~~Sát thủ đáng thương bị kinh sợ nhìn thấy vẻ mặt của hắn hai mắt đã trợn ngược, nuốt ực một cái hôn mê!
“Bạch huynh — không được!”
Triển Chiêu nhìn thấy, vội ngăn lại ~ mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, vì không thoải mái mà người có chút run run
~“Được rồi, được rồi, ngươi vội cái gì!? Chỉ dọa hắn một chút.
7 Trước kia Bạch gia gia trêu chọc cả nửa ngày, cùng lắm chỉ cho cái liếc mắt ~~ giận lắm cũng chỉ mớ mồm đâm chọt vài câu ~~ đâu có phản ứng dữ dội như lúc này!?
Hình như y không không chế được tâm tình của mình thì phải ~~ nói một hai câu đã dựng lông ~ dễ kích động thế cơ à?
Giả vờ không nhìn thấy đôi mắt mèo giận tới bốc lửa, mặt làm một bộ chẳng có chuyện gì xảy ra, xoay xoay cổ tay, Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng ở đầu giường ~~ đuôi mắt liếc về cái bụng nhỏ của người bên ~ tuy bây giờ Triển Chiêu đang ngồi, nhưng từ góc của mình nhìn sang vừa chuẩn thấy một độ dốc rõ ràng! Hơn nữa, mèo này có vẻ rất kích động ~ thở hồng hộc không ngừng ~ chỗ kia lại phập phồng theo hô hấp của y
~~….
8 Bạch Ngọc Đường cười, bước lên đá cái túi rách trên đất của tên tiểu khất cái ~~ xếp lại quạt gấp trên tay, chỉ, “Hai túi?”
Tên khất cái thắt bím chợt đổi sắc mắt, mấy tên ăn mày xung quanh cũng ngưng bắt rận nhìn sang
~“Bạc này là gia gia thưởng ngươi ~ bất quá ngươi phải chạy việc, về hỏi Ngô chín ngón ~~ Hắn thiếu ta 200 lượng bạc định nợ đến khi nào?”
Cái gã Bạch Ngọc Đường này, cười qua cười lại, nói tới nói lui ~~ đơn giản là con hổ đang cười ~ Triển Chiêu thầm nói trong lòng, thấy mấy tên khất cái kia đang tụ về một chỗ ~ lo ngại nhìn sang ~~ xem ra đã bị Bạch Ngọc Đường hù dọa!
Ngô chín ngón là Cái Bang chín túi ~ Gần đây có xuất hiện ở nơi này ~ trình độ đủ cao ~ bởi vì thích đánh cược thành tánh nên ngay cả trưởng lão cũng không lên được ~~ lời Bạch Ngọc Đường nói có lẽ có 8 thành là thật!
Mấy tên khất cái trao đổi ánh mắt, một người trong đó giơ gậy trúc lên tiến tới ôm quyền, “Hai vị tìm đệ tử bổn bang trợ giúp, phải chăng có chuyện gì khẩn cấp?”
Triển Chiêu sợ Bạch Ngọc Đường chọc họ nữa sẽ hư chuyện ~ trước tiến một bước ~ “Tại hạ Triển Chiêu, vị này Bạch Ngọc Đường, quả thật có chuyện cần hỏi thăm các vị.
9 Một đoàn khói mù thổi vào mặt
~~Hai người vội vàng giơ tay áo lên che, nhanh chóng lùi ra sau
“Ha ha ha, Bạch Ngọc Đường, ngươi tưởng mình trốn được khỏi lòng bàn tay bổn trại chủ sao!?”
Đại đương gia Hắc Phong trại như âm hồn bất tán đi tới, ba bốn tên lâu la vây quanh hai người
~“Chỉ bằng ngươi!?” Thật là nực cười
~Bạch Ngọc Đường cảm thấy gã quá là ngu ngốc ~ Nhưng rất nhanh hắn đã cảm giác có gì không đúng, đám khói mù vừa nãy có vấn đề!? Chợt một trận choáng váng ập tới ~~ Nhân ảnh trước mắt cũng lung lay
~~Không được! Cắn mạnh đầu lưỡi há miệng ra, cố gắng giữ thanh tỉnh!
Triển Chiêu sau lưng hắn, thử đề khí cản lại cảm giác hôn mê ~~ bình thời không thành vấn đề, nhưng bây giờ hút những thứ này vào, vừa vận kình, bụng dưới lập tức nổi lên một đơn đau đớn
~~“Mèo con! Chịu đựng!”
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn đã thấy, trong lòng gào to không ổn
~~Mới nãy vừa mở cửa hắn theo bản năng ngăn phía trước, hít vào tương đối nhiều ~~ Triển Chiêu ít hơn một chút, nếu là bình thường, sẽ đủ sức giữ tỉnh táo đánh hạ kẻ địch ~ bất qua bây giờ, nhìn bộ dáng y như thế là không trông cậy được nhiều rồi.
10 Mèo này nhìn qua một bộ chánh nhân quân tử, sao lại có loại đức hạnh này
~~Uổng phí Ngũ gia ta….
Ta với hắn…
!?
!?!?!?
Không đúng, ta không phải vẫn luôn khổ não vì chuyện này sao, nếu không phải hài tử của ta thì mọi sự đại cát còn gì!? Ta hết chuyện rồi phải vui chứ!?
Không lẽ mình đang giận Triển Chiêu lừa mình!?
Không, mặc dù Triển Chiêu mọi mặt đều làm mình khó chịu, nhưng tính tình mình còn hiểu rõ, không tới mức lấy chuyện mất mặt đó tới lừa mình!
Không lẽ mình đang tức giận chuyện đứa bé kia là của người khác!?
Không thể nào, Trương Lão Thực tám thành là nói bậy!
… Trên đời này trừ mình ra còn ai có đủ bản lãnh chế trụ mèo kia chứ!? – –
… ||||||||||||- –
Hay là…
Một ý niệm thoáng qua, nơi mềm mại trong lòng chợt bị cái gì đụng trúng!
Hay là mình đối với y ~~ đã sớm có… tình cảm khác!?
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường giống như bị cắn
~~….
11 “Cơ thể ngươi đã dưỡng tốt ~~ bây giờ làm chuyện phòng the, cũng, cũng không tệ ~~ tới, tới ta tắt đèn nghỉ ngơi. ”
Trương Lão Thực ỷ mạnh giống như một con bò ~~ vừa nói câu không mạch lạc ~ vừa vùi mình vào lồng ngực y, không ngừng liếm tới táp lui
= =
“Cơ thể ngươi đã dưỡng tốt ~~ bây giờ làm chuyện phòng the, cũng, cũng không tệ ~~ tới, tới ta tắt đèn nghỉ ngơi.
12 Triển Chiêu có cảm giác giống như mình đang được nghỉ dài kỳ, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ở trong sân luyện vài chiêu kiếm, có lúc cũng ra ngoài đi một chút.
13 Triển Chiêu ăn uống no đủ, trong lòng lại thấy một chút áy náy ~~ cháo nhiều như vậy ~ chuột trắng nửa đêm canh ba ra ngoài mua sao?
Nhìn một chút đống cháo trên bàn ~ bây giờ ăn không hết ~ ngày mai hâm nóng ăn tiếp đi.
14 Cho hỏi, đã có người nào khóc ngất với Vu vô thanh xử chưa nha =)))))))))))))))))))))))))))))))
Đâu có ngược lắm đâu nhờ
Dụi dụi chân nãy giờ che giấu dục vọng của mình ~ có chút cứng ~ dường như tê rần rồi.
15 Thấy bộ dáng Triển Chiêu bị ép tới mức không nói nên lời ~~ Bạch Ngọc Đường lại mềm giọng, “Mèo con, ngươi vì sao phải làm ra bộ dáng như vậy!? Xem như chúng ta giúp đỡ nhau, lại nói người bỏ sức là gia gia ta mà ~ mới nãy không phải ngươi cũng thật thoải mái sao!?”
Triển Chiêu cảm thấy hắn nói có chỗ nào không đúng lắm, bất quá đang lúc tình dục đã đốt cao thế này còn nghĩ nhiều chuyện như thế ~ hiện tại đã rối lắm rồi ~ Bỏ đi, quản đã không được ~~ vậy thì….
16 Cái gì mà…
Lửa gần rơm ~~ trong đầu hắn nhảy ra cái câu này, không, phải kịch liệt hơn ~~ đơn giản là cháy cả cánh đồng luôn
~Ta ~ cái này
~~Có chút há mồm đơ lưỡi, theo bản năng nhìn Triển Chiêu còn đang ngủ say ~~ lưng xoay về phía mình, xiêm áo xốc xếch ~ a, căn bản cũng không có bao miếng y phục đắp lên trên người ~ Lộ ra một phần lớn lưng sau, trong tay chỉ nắm một góc mền thật mỏng đắp trên bụng phúc ~ xuống chút nữa, quần đã sớm cuộn lện, còn bị xé rách một bên ~ bắp chân thon dài hướng vào bên trong cong lại, hơn nửa bị lộ ra bên ngoài ~ bên trên còn mấy dấu vết khả nghi
~Không cần nhìn kỹ Bạch Ngọc Đường cũng biết đó rõ ràng là dấu ngón tay ~ Ta, tối qua ~ dùng sức tới vậy sao!?
Trong đầu thoáng qua mấy đoạn hình ảnh giống đèn kéo quân ~ mèo này ~ đúng rồi, y lại cầu xin ta
~Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu chịu thua hắn đây!
Khóe miệng nhếch lên ~ có cổ xung động muốn kéo ra đống mền cản trở kia để nhìn một tẹo, chờ chút ~ không đúng ~ Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy kỳ lạ ~ tối qua là do trúng thuốc nên mới làm ra chuyện hoang đường đó, thế nào lúc này còn…
Sờ cằm nghĩ miên man ~ Triển Chiêu bên cạnh giật giật, hắn lập tức khẩn trương!
Cũng may, Triển Chiêu chẳng qua chỉ lật người, không có tỉnh.
17 Đánh ngựa phóng như bay tới Khai Phong, vừa về kinh đô lại làm hắn kinh hãi!
Trong phủ vừa thấy Bạch Ngọc Đường tới cũng rất ngạc nhiên ~ thậm chí cả một lời khách sáo còn chưa kịp nói đã vọt vào trong báo tin rồi
~~Bạch Ngọc Đường chẳng hiểu gì ~ tâm trạng lại càng thêm nản = =
Phủ Khai Phong đâu phải hắn chưa từng tới, trong trong ngoài ngoài căn bản là quen nhẵn cả mặt rồi.
18 Triển Chiêu kinh hãi ~ chậm rãi ngồi lại ~ từng miếng ăn vào như có như không ~ trong lòng lại thầm tính toán tới lui
~Nhìn kỹ một chút, mấy người này không có ai mình biết ~ như vậy cũng may, cứ lén xâm nhập vào rồi hãy nói.
19 Sao lại… là họ!?
Triển Chiêu chợt bật dậy, tay nắm lấy cọc sắt, “Lô đảo chủ, Lô phu nhân, các vị…”
Cách y một lối đi ~ ở phòng giam đối diện cũng đang nhốt mấy người ~ Vợ chồng Lô Phương, Hàn Chương, Từ Khánh, Tương Bình ~ ngũ thử đại danh đỉnh đỉnh ~ trừ mỗi Bạch Ngọc Đường không có ở đây ~ hiện tại đang bám vào cột phòng giam chăm chú ngó y, mặt chen chúc có chút biến hình, chẳng qua đồng loạt trợn to mắt, vừa quay đầu nhìn cũng đủ dọa người
~Hèn gì ~ mới nãy nghe như có ai gọi – -||
“Triển Chiêu, ngươi không bị đánh ngu rồi chứ!? Gọi nửa ngày cũng không thấy động tỉnh, còn tưởng ngươi đã ~~” Từ Khánh la hé, Hàn Chương ghé đầu qua, “Đi đi! Đừng nói bậy.
20 “Cho ngươi tốt không chịu, lão tử phế ngươi! Mang xuống cho chó ăn!”
Mấy người vây quanh Trương Lão Thực đánh đấm ~ Triển Chiêu đẩy ra bọn họ, nhìn Trương Lão Thực miệng mũi đầy máu, ánh mắt mơ màng như sắp chết, “Trương Lão Thực… các ngươi, các ngươi đôi xử với người không biết võ như thế, không biết xấu hổ sao?”
Vừa mắng, tay phải dưới sự che dấu của tay áo lặng lẽ nhét vào miệng gã một viên thuốc
~Trương Lão Thực mắt sưng húp mới nhìn thấy, vẫn biết là tay Triển Chiêu ~ y… y lại đặt tay lên khóe miệng ta? Trên người mềm nhũn, nhìn qua giống như ngồi bệt xuống đất ~~ chuyện làm gã chảy máu mũi chính là, Triển Chiêu đang ở bên tai gã thổi một hơi???
Cho đến khi gã bị người kéo chân lôi ra hốc núi, vẫn còn đang trong trạng thái chết lâm sàng ~ ta ta ta nhất định lên thiên đường rồi … thành tiên rồi …
“Chó chết, nặng quá … mẹ nó chứ, cứ xách người chết lại tìm hai huynh đệ mình ~”
“Thôi, cứ ném ở đây đi.