1 Tướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã.
2 Mẹ của Tướng quân sau khi sinh đệ đệ của Tướng quân vài ngày liền tạ thế, lão Tướng quân khi ấy đang bề bộn giúp Tiên đế khai cương khoách thổ không để tâm tới chuyện nhà.
3 Tướng quân sắp bước ra khỏi cổng cung thì bỗng ngộ ra ánh mắt cuối cùng của Hoàng đế, y bảo, đêm đã khuya, đám ngựa trong cung đã say giấc, tướng quân hãy trở về đi thôi.
4 Người đang theo sau Tướng quân chính là quản gia của phủ Tướng quân, vẫn là ông quản gia trước kia bị lão Tướng quân để lại trông coi phòng ở.
Tướng gia hỏi, dạo này ta không ở đây nhà chúng ta có xảy ra chuyện gì không? Quản gia đáp không có.
5 Tướng quân kỳ thật là một người vô cùng bình dị. Ngoại trừ việc ngủ, 80% thời gian của hắn là đánh giặc và nghiên cứu đánh giặc như thế nào, 20% còn lại phân chia thành ăn cơm tắm rửa lo lắng cho đệ đệ.
6 Con trai quản gia gõ gõ cửa phòng đệ đệ, không phản ứng. Hắn đẩy cửa bước vào, trông thấy đệ đệ đang khò khò ngủ say, con trai quản gia liền bật cười, Tướng quân vẫn chưa hiểu rõ đứa em trai của mình, cái gì mà tuyệt thực thắt cổ chứ.
7 Ngày hôm sau vào triều, trước khi chờ Hoàng đế tuyên bố hôn sự giữa đệ đệ Tướng quân và công chúa XX, Tướng quân mặt không biểu tình quỳ xuống tạ ân nhưng tâm tình rất ưu lo, ngày hôm qua tức giận quá quên bẵng mất vụ này, việc càng thêm phiền.
8 Vương gia trước giờ vẫn như xuân thiên gió ấm đối Tướng quân, vì thế cái nhếch mép tựa tiếu phi tiếu kia, Tướng quân tức thì phủ định rằng mình đã nghe lầm.
9 Bởi vì hai vị đều là đại nhân ấy ấy ấy không dễ phân biệt nên phía dưới tạm thời gọi tắt là đại nhân 1, đại nhân 2.
Tướng quân trợn trừng mắt nhìn thẳng về phía trước biểu tình nghiêm túc hết mực, bên Vương gia và đại nhân 1 hàn huyên chào hỏi.
10 Hoàng thượng tuyên Tướng quân tiến cung, bảo Tướng quân bồi y đi dạo quanh ngự hoa viên.
Hoàng thượng nói, ái khanh ngươi rất ít khi tới ngự hoa viên của trẫm, ngươi xem, hoa mẫu đơn đang vừa lúc nở rộ, không biết suy nghĩ thế nào lại triệu ngươi cùng xem.
11 Muốn do thám ban đêm cần phải tuân thủ các quy tắc dưới đây: 1, y phục dạ hành 2, tập trung leo tường 3, đầu tiên phải núp nhìn trộm phòng.
Tướng quân đánh giặc đã từng có kinh nghiệm dạ thám dò xét doanh trại địch thủ, buồn buồn thì thuận tay thiêu trụi đống lương thực cây cỏ của bọn họ.
12 Tên cận thị kia sợ đến hồ đồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang phát sinh, gã chỉ thấy hình như mình được tự do, liền bật người dậy run run sợ sệt chạy về phía cửa, bất thình lình bị một người giơ tay cản lại.
13 Tướng quân bần thần trước ngọn đèn dầu buồn sầu vô cùng. Quản gia đứng trước cửa đi tới đi lui ló đầu vô vài lần, ông tưởng Tướng quân và ông đang sầu lo chung một sự việc, đang định tiến vào để cùng nhau lo, vất vả lắm mới bị Tướng quân đá đi ngủ.
14 Tướng quân (hoài nghi): Em biết hả?
Đệ đệ (đắc ý dào dạt): Tất nhiên, vừa nghe là đã biết chuyện như thế nào rồi, nói thiệt với anh, việc hành quân đánh giặc thì anh (giơ mạnh ngón tay cái), còn phương diện đối nhân xử thế, anh khẳng định không bằng em.
15 Tướng quân phát giác ra rằng, đệ đệ của hắn đã tiến nhập vào trạng thái phấn khích không rõ nguyên nhân, liền đạp thằng nhóc ra ngoài phòng.
Hôm qua tên cận thị rõ ràng đã nói hắn tới làm ấm giường là ý của quản gia, hơn nữa, xem thái độ của Vương gia khi ấy, cũng không giống như giữa hai người có quan hệ thân mật mờ ám.
16 Tướng quân bắt đầu hồi tưởng bộ dạng tên cận thị ngày hôm qua là cái dạng gì. Ừm, dường như là, gió thổi phát bay cực kỳ ốm yếu, quẳng đi đánh giặc phỏng chừng cầm cự được ba ngày là cùng.
17 Trong buồng hiện đang có năm người, Vương gia phải trái đều có một, Tướng quân chỉ có một bên trái.
Hai người bên cạnh Vương gia đang luân phiên rót rượu cho y, tầm mắt lặng lẽ tranh thủ trao đổi với nhau.
18 Ký ức sau cùng buổi tối hôm nay của Tướng quân là, hắn kéo kéo Vương gia nói câu “Địa phương này tới cũng được nhưng chúng ta đừng trụ tại đây”.
Sáng ngày hôm sau, Tướng quân bị cơn đau đầu do say rượu mà bừng tỉnh.
19 Vương gia hỏi tướng quân, ngươi nói xem làm sao bây giờ?
Tướng quân ngậm miệng nuốt nuốt nước miếng, ậm ừ, ngươi có thể thả ta ra trước không?
Vương gia nói, không thể, thả ra ngươi sẽ chạy mất.
20 Tướng quay sau khi rời cung liền một mực nhốt mình trong phòng. Quản gia dăm bữa nay vẫn luôn sầu lo muốn bàn chuyện với hắn, nhưng trông thấy bộ dáng Tướng quân gục đầu đầy u sầu thì nghĩ tới nghĩ lui vẫn nhịn không được đẩy cửa vào phòng.