1 Nghĩ đến đây, Tiêu Hàm không khỏi dùng một ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
.
.
.
Trác Phồn vừa xách theo một túi lớn đồ tươi và rau dưa bước ra từ siêu thị đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen vô cùng quen mắt đậu trước cổng, người đàn ông trong xe hạ cửa sổ xuống, quăng cho cậu một cái nhìn lướt qua, phun ra hai chữ: “Lên xe.
2 Mẹ nó chứ kiếp trước hắn đã tạo nghiệt gì mà phải chịu đựng vở kịch này!
.
.
.
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng khẩu khí chắc chắn mang theo thái độ thù địch.
3 Sắc mặt Tiêu Hàm u ám như sông băng đêm hè của Bắc Cực vậy. Hắn từng nghĩ vi phạm sự an bài của kịch bản cùng lắm chỉ chết mà thôi, không ngờ nó còn đáng sợ hơn cả cái chết – chết cũng không được giải thoát!
.
4 Tha đi rồi…
Đi rồi…
.
.
.
Lại nói từ ngày ấy trở đi, Tiêu Hàm thích ứng rất nhanh với thân phận mới của mình.
Chưa bao giờ làm hoàng đế ư? Đừng lo, đã có kịch bản.
5 Thanh đế lại uống một ngụm trà, lại ăn miếng điểm tâm.
.
.
.
Khi Trác Phồn tỉnh lại, gió tuyết đã ngừng rơi.
Hắn mở mắt ra, mơ mơ màng màng thấy có một người đàn ông đang ngồi bên giường.
6 Lần này sự áy náy của Tiêu Hàm là thật tâm thật lòng, vì thế hắn cũng thật tâm thật lòng nói: “Trong cung của Trẫm có cửa. ”
.
.
.
Nghe được câu nói như thế, cả phòng đều ngơ ngác một chút.
7 Ôn Mộ Ngôn trầm mặc thật lâu thật lâu thật lâu, rồi mới gian nan mở miệng đáp: “… Được… được cái đầu mi á!”
.
.
.
Đang lúc Tiêu Hàm nghĩ rằng nội dung vở kịch sẽ phát triển theo hướng gian ác nhất thì Văn vương bỗng nhiên ngừng lại, luống cuống trấn an Trác Phồn đang đầy một bụng uất ức và bất lực: “Xin lỗi, là bổn vương nhất thời nóng vội, không nghĩ đến cảm nhận của ngươi.
8 Rất nhanh, hắn đã kịp phản ứng lại, tiếp đón đối phương: “Hê, chúng ta kiếp sau lại gặp mặt, MacDonald!”
.
.
.
Hồi trung học, Tiêu Hàm từng chơi một trò chơi tên là “The Sims”, niềm vui lớn nhất của hắn chính là thay đổi phương pháp để các vai phản diện của mình dùng đủ cách bất thường nhất để chết.
9 Sau đó hai người hết sức ăn ý buông tay ra ôm nhau một cái thật chặt. Tiêu Hàm vỗ lưng hắn, xúc động nói: “Cậu sẽ không phải chiến đấu một mình nữa!”
.
10 Ôn Mộ Ngôn vỗ rầm rầm lên bàn, giận dữ: “Thể nào chả chết! Dựa vào gì mà tôi phải làm lốp xe vạn năm cơ chứ?! So với chuyện bị kịch bản lợi dụng hoàn toàn, không bằng sảng khoái một hồi!”
.
11 Cảo cơ: Tình cảm nam-nam, “cơ” hay “ky” đọc giống từ “gay”. Xuất phát từ từ này, đồng tính luyến ái nam gọi là “cơ lão”, hành động của đồng tính luyến ái gọi là “cảo cơ”.
12 Hai con thằn lằn nhìn nhau từ xa một hồi, Trác Phồn kinh hỉ đến cực điểm, nước mắt cảm động chảy xuống: “Mộ Ngôn, anh tới cứu em ư?”
.
.
.
Sáng ngày hôm sau, thời tiết không tồi, mặt trời chiếu sáng xuyên qua cửa sổ, nghiêng nghiêng rọi nắng xuống cặp đùi của hai kẻ trần truồng hãy còn đang say rượu chưa tỉnh.
13 Tiêu Hàm giật cả nửa ngày mới phát hiện cúc áo còn ngoan cố rụng rời sắp đứt ở trên, không khỏi hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy thì thầm: “Cậu không thể mặc mấy thứ đồ vỉa hè dễ xé một chút được hay sao? Không phải trong tiểu thuyết đều xé cái là rách hay sao? Không khoa học gì hết…”
.
14 Dù sao một tương lai chứa đầy ẩn số mới là một tương lai thật sự chứ không phải bị sắp đặt trong u mê, nắm mũi dẫn đi.
.
.
.
Đại khái là rất nhập vai, tiếng thét gào của Trác Phồn đều bay xa thành âm thanh bối cảnh.
15 Khóe miệng Ôn Mộ Ngôn giật giật một chút, tỏ vẻ không có gì đáng ngại buông tay: “Nếu anh không đến tìm tôi, cùng lắm thì tôi đi tìm anh là được. ”
.
16 Ôn Mộ Ngôn ung dung thản nhiên, yên lặng quay đầu lại, yên lặng thầm nói, mình không biết gã 2B này mình không biết gã 2B này…
.
.
.
Tiêu Hàm vốn muốn tắt chuông, nhưng rất hiển nhiên, tốc độ truyền thanh nhanh hơn động tác của hắn, Trác Phồn và người đàn ông đang nói chuyện với cậu đều nghe thấy động tĩnh, đồng loạt nhìn sang.
17 “Cậu muốn hơi nhiều rồi đấy. Ăn rau chân vịt thì cho rằng mình là Thủy thủ Popeye chắc? Cho dù cậu có biến thân thành Ultraman cũng phải ngoan ngoãn cho tôi đè!”
.
18 Nguyên văn “Thần triển khai” – chỉ sự phát triển tình tiết vô cùng mau lẹ, vượt khỏi dự đoán của độc giả. Ví dụ như đang nói về một con bướm, lập tức liên tưởng đến gió lốc (hiệu ứng bươm bướm).
19 Tiêu Hàm tan tầm trở về, vừa mở cửa đã nhìn thấy Ôn Mộ Ngôn đeo tai và đuôi ngồi trên sofa, thấy hắn về nhà, hớn hở làm nũng kêu một tiếng: “Gâu!”
.