1 “Vương thượng! Vương thượng! Ngài muốn đi đâu a ? A! Đó , đó là cổng huyễn giới , ngài , ngài không thể …”
“ Thừa tướng à , đừng có lề mề như vậy , nếu không phải các ngươi ép buộc bản vương lập hậu , bản vương ta cần phải bỏ chạy sao ?”
“ Nhưng , nhưng vương thượng , ngài có muốn chạy cũng không thể chạy xuống nhân giới a !”
“ Ha ha , bản vương ta vốn muốn tới nhân giới tìm vương phi , thừa tướng ngươi cũng không phải là không biết !”
“ Vương thượng , cựu thần đã nói rất nhiều lần rồi , kỳ lân vương tộc không thể cùng nhân loại kết hôn , như vậy sẽ phá hủy huyết thống cao quý của kỳ lân bộ tộc …”
“ Hừ hừ , là ai nói ? Xem bản vương , huyết thống không phải là rất tinh khiết sao , lại là kỳ lân vương , bản vương nói không phá hủy là không phá hủy.
2 “ Cô nương ngàn vạn lần xin đừng hiểu lầm. Ta , ta đều không phải là không hài lòng. Chỉ là , chỉ là , chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân …”
Trưởng Tôn Minh Đức nhìn thấy vị “ cô nương ” sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi , liền vừa hoang mang , vừa rối loạn , vội vàng giải thích.
3 Ra khỏi khu rừng u ám , trước mắt là một khoảng không gian rộng lớn. Mặt trời chiếu rọi , bách điểu lượn bay , thật là một ngày nắng đẹp , rất thích hợp xuất du (1).
4 Không quản nhiều chuyện như vậy , Trưởng Tôn Hiền cùng Tiêu Vũ Lam nhanh chóng chạy đến cổng chính. Thấy ái tử (1) không hề bị thương đứng trước mặt , phía sau còn có một tuyệt sắc nữ tử mặc nam trang (2).
5 Tuy nhiên chỉ nửa ngày sau, Hạ “Phượng” thực sự sắp điên. Không phải bởi vì “Ái phi thân yêu” Trưởng Tôn Minh Đức của hắn, mà là vì “cha chồng” và “mẹ chồng” tương lai.
6 “ Vì ta ? “ Trưởng Tôn Minh Đức hồ đồ.
“ Bởi vì ngươi đã cứu mạng ta “ Hạ Phong nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên , Trưởng Tôn Minh Đức lập tức cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng , vội nhìn sang chỗ khác.
7 Ngày hôm sau hôn lễ quả thực vô cùng hỗn loạn.
Trước tiên , cần phải khích lệ một chút , hiệu suất làm việc của Truy Nguyệt sơn trang xác thực rất cao.
8 “ Xem ra đào hoa của ngươi cũng thật là nhiều a. ” Vất vả mãi mới vào đến tân phòng , Hạ Phong ngồi vào trước gương tháo trang sức , không thèm để ý đến Trưởng Tôn Minh Đức bên cạnh.
9 Trong rừng cây rậm rạp, tiếng chim kêu không ngớt. Khi hoàng hôn buông xuống, cánh rừng vốn xanh um tươi tốt bắt đầu hiển lộ rõ sự kinh khủng và dữ tợn của nó.
10 Trưởng Tôn Minh Đức chịu đau không rút tay ra, tiếp tục để con vật uống máu. Nó không muốn nhìn con vật cứ thế chết đi, nó không muốn sự ấm áp duy nhất biến mất …
Vì vậy, Trưởng Tôn Minh Đức thân thiết ôm con vật vào lòng, ngón tay vẫn đặt trong miệng con thú nhỏ, cứ như thế ngủ thiếp đi.
11 Với suy nghĩ như vậy, bàn tay vốn đang xoa bóp chầm chậm tiến về phía trước, xoa lên phần dương cương của người yêu, tay kia cũng bắt đầu công kích hai điểm hồng nho nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi áp sát cần cổ duyên dáng, ngậm lấy một phần da thịt, thoáng dùng lực, lưu lại ấn ký.
12 Vợ chồng mới cưới có quyền lợi gì ?
Câu trả lời thứ nhất : không cần dậy sớm thỉnh an cha mẹ chồng.
Câu trả lời thứ hai : cho dù có liên tiếp ba ngày trong phòng ngủ không đi ra ngoài cũng không bị người khác nói ra nói vào.
13 Chẳng lẽ hắn thực sự là yêu tinh ? Chẳng lẽ thực sự đã trúng độc của hắn ?
Không được , nhất định không thể tiếp tục như vậy !
“ Ngươi …” Thật không ngờ âm thanh lọt vào tai lại khàn như vậy , rõ ràng là tại nhiều ngày quá độ.
14 Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi , toàn bộ giang hồ đều biết thiếu chủ Truy Nguyệt Sơn Trang , võ lâm đệ nhất tài tuấn – Trưởng Tôn Minh Đức không biết ở nơi nào tìm được thê tử xinh đẹp như hoa , thiên hạ vô song.
15 “ Đang ở dưới bếp , nói muốn tự thân xuống bếp nấu bữa trưa để chúng ta thưởng thức tài nghệ. Đức Nhi , ngươi thực là cưới được người vợ tốt. ”
“ … “
Trưởng Tôn Minh Đức nhìn nương vẻ mặt vui mừng , lại nhìn phụ thân trong mắt tràn đầy khen ngợi , tức đến nổ phổi.
16 Hôm nay, thừa dịp Trưởng Tôn Minh Đức bị Trưởng Tôn Hiền gọi đi, Hạ Phong dự định tìm lão thừa tướng hỏi thăm một số việc.
Ai dè Tiêu Vũ Lam lại kéo hắn ra ngoài dạo phố, Hạ Phong không thể làm gì khác hơn là lấy lý do cơ thể không khỏe từ chối.
17 Uỵch !
Rốt cục, lão thừa tướng chịu không nổi đả kích, choáng váng ngã xuống đất, một lúc lâu vẫn không đứng lên, xem chừng đã mất ý thức.
Đợi mãi vẫn không thấy thừa tướng xuất hiện lại, Hạ Phong đành phải phiền muộn giải thần chú.
18 Hai người ở cùng nhau bên trong xe ngựa, đi qua nhiều cánh rừng nhỏ hẻo lánh. Đủ mọi nhân tố bất lợi cho thấy, có người xui xẻo.
Trưỏng Tôn Minh Đức rốt cục ý thức được mình đã phạm vào một nhận thức sai lầm trên nguyên tắc tính.
19 ” có phải rất thống khổ hay không ? ”
” đúng…ân…phải…buông ta ra ?” Trưỏng Tôn Minh Đức cảm thấy mọi thứ của mình đều bị người nọ nắm giữa, tất cả đều vì người nọ.
20 Tự làm bậy, không thể sống.
Hiện tại Hạ Phong cuối cùng cũng thân thiết cảm nhận được hàm nghĩa những lời chân chính này.
Ta dời, ta dời, ta lén lút dời.