1 “Xin hỏi ── Kỷ Tuần có ở đây không?”
Trong phòng kẻ đến người đi tất bật, một thanh niên trẻ tuổi không thèm nhìn đến mọi người đang bận rộn, giữ một người lại hỏi.
2 Là bắt đầu từ khi nào xảy ra chuyện này, Lục Nghị Kình cũng không còn nhớ nữa.
Bởi vì không chán ghét thân thể nam nhân, hơn nữa cũng có người chủ động yêu thương nhung nhớ, cho nên anh ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nam giới lên giường, giải quyết dục vọng.
3 Lục Nghị Kình ngẫu nhiên đi một mình tới rạp chiếu phim. Cũng không phải không có người đi cùng, mà là anh nghĩ muốn một mình thưởng thức bộ phim, không bị bất kỳ ai quấy rầy.
4 Lục Nghị Kình hút thuốc. Kỷ Tuần ngồi xuống sofa, sau một lúc do dự mới lên tiếng.
“Anh. . . . . . Gần đây có chuyện gì không?”
“Chuyện gì cũng không có.
5 “Thời gian tổ chức họp báo đã được xác định. Câu trả lời phỏng vấn cũng đã giúp cậu chuẩn bị đầy đủ, nhớ rõ phải làm cho tốt. ” Thanh âm của quản lý Triệu từ đầu bên kia di động truyền đến, lửa giận đã hết, vậy mà giọng điệu vẫn lạnh băng như cũ.
6 Lục Nghị Kình đối với loại tình huống này hiển nhiên không biết làm sao. Ngày đó anh tỉnh lại, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, làm thế nào mà Kỷ Tuần lại ngủ trên giường anh?
Sau khi cẩn thận nhìn lại, mới thấy trên người Kỷ Tuần có mùi rượu, anh liền cho rằng Kỷ Tuần uống rượu say vào nhầm phòng.
7 Khi Kỷ Tuần tỉnh lại, cũng không ý thức được chính mình đêm qua đã làm chuyện gì. Cho đến khi phát giác bản thân bị người nào đó ôm vào trong ngực, mới nhớ tới chuyện chính mình cùng anh trai lăn lộn trên giường.
8 Ngoài cửa là một đứa nhỏ Lục Nghị Kình chưa gặp qua bao giờ, ước chừng mới năm sáu tuổi, chính trực đứng thẳng nhìn anh.
Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân làm anh gần như không nói lên lời.
9 Lục Nghị Kình nhìn người phụ nữ trước mặt, ngoài ý muốn thấy được một tia phẫn nộ trên gương mặt đối phương. Anh thoáng tự hỏi, quyết định chào hỏi trước.
10 “Em nói thật ? ” Lục Nghị Kình lạnh nhạt hỏi.
Kỷ Tuần mím môi : “Anh thấy sao ? “
“Loại chuyện này đùa không buồn cười. ”
“Anh không cần em, còn không chịu cho em đi tìm người khác ?”
Lục Nghị Kình mím môi.
11 Trong phòng một mảnh hôn ám, chỉ có duy nhất ánh sáng từ chiếc đèn ngủ ở góc phòng. Kỷ Tuần ngồi ở mép giường, toàn thân cao thấp chỉ mặc duy nhất một cái quần bò, thắt lưng không cài làm lộ ra vùng bụng bằng phẳng cùng với vòng eo duyên dáng.
12 Lục Nghị Kình tỉnh lại. Mặt trời mùa đông chiếu lên người, chăn bông ấm áp dào dạt, mặc dù là người luôn giữ nguyên tắc như Lục Nghị Kình, cũng không thể không nổi lên ý nghĩ muốn tiếp tục ngủ nướng.