1 Lưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra.
2 Hai tiếng sau, một bì thư lớn đặt trên bàn làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Vĩnh An, bên trong là mấy bức hình và hai cái nhẫn để trong cái túi, ngoài ra còn có một bản báo cáo cặn kẽ.
3
Người ta nói đối với người yêu cũ, biện pháp tốt nhất là nhớ nhung chứ không nên gặp lại.
Lúc này Lưu Chính Dương chỉ muốn nói tốt nhất đừng để tôi gặp anh, không nhất định sẽ đánh anh nhừ tử, cả ba mẹ cũng không nhận ra anh.
4
7:00, Thẩm Hồng Viễn mở mắt tỉnh dậy như mọi ngày, nghiêng đầu nhìn sang bên phải rồi lặng lẽ thu lại ánh mắt, rời khỏi giường.
7:02, vào phòng tắm, đánh răng, cạo râu, gội đầu, tắm sớm.
5
Đã thất nghiệp ba mươi mốt ngày, sự nhẫn nại của Lưu Chính Dương đã đến giới hạn.
Núi vàng ăn mãi cũng hết, tiền tiết kiệm ngày đó cũng cạn. Lúc cậu mới bỏ việc ở công ty còn phải bồi thường không ít tiền, khiến tiền tiết kiệm vốn đã ít càng ít hơn.
6
Lưu Chính Dương không hiểu sao mình lại nói không.
Đã suy xét cẩn thận mấy ngày nay rồi nên không cần phải nghĩ ngợi nữa, nhất là đầu óc không sáng suốt, loại lý do này không thể nói được.
7 Thẩm Hồng Viễn không ngờ sẽ gặp lại Lưu Chính Dương nhanh như vậy, mấy tháng vẫn chưa đủ để anh quên con người này, nên khi cậu ấy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, trái tim anh không khỏi có chút đau đớn.