1 CHƯƠNG 0
Sương trắng bao phủ, tường vân lượn lờ, kỳ hoa dị thảo trải rộng khắp nơi, thần mộc tiên thạch đều có thể tùy ý tìm thấy- thoáng nhìn như nhân gian tiên cảnh, đó là Vụ Ẩn Sơn.
2 CHƯƠNG 1
Dương yêu Bách Vị có thể xem là một trong những con yêu thông minh nhất trong 12 người bọn chúng, có thể gọi là bảo khố trong bảo khố, hắn tính tình hiền lành nhu hoà, làm việc tỉ mỉ cẩn thận, bởi vậy tất cả mọi người rất thích hắn, chính là lá gan không lớn, một lần thấy trên núi nọ xuất hiện một con
báo tinh liền vứt bỏ thể diện của yêu tinh vắt chân lên mà chạy
(trời ơi sao em ý lại đáng yêu thế này)
Vì thế mười tên yêu tinh kia đã phải để Bạch Thự đến dạy dỗ hắn không ít lần
Khổ nỗi khi cùng Bạch Thự tiến lên núi kia, bởi vì Bạch Thự so với mình lá gan còn nhỏ hơn nên
mỗi khi gặp con báo tinh đó liền sợ đến mức cả bản năng chạy trốn cũng không còn, may mắn là con báo đó tớt tính, lần nào cũng mang vẻ mặt ngại ngùng mà ngậm Bạch Thự trong mồm mà mang về trả cho bọn ta.
3 CHƯƠNG 2
Giang Hãn cùng Phùng Dạ Bạch tuy là bằng hữu nhưng tính cách lại không giống nhau.
Phùng Dạ Bạch phong lưu đa tình, nữ nhân cũng rất thích hắn còn Giang Hãn thì hết sức lạnh lùng
vô tình, hắn đi thanh lâu kỹ viện, bất quá là vì muốn giải quyết sinh lý, vài ngày một lần, phát tiết xong liền rời đi, vì vậy dù hắn tướng mạo cùng quyền thế tiền tài đều khiến thanh lâu nữ tử hết sức thèm thuồng, nhưng hắn đối với phụ nữ nửa điểm ôn nhu chăm sóc cũng không có, vì thế còn kém xa Phùng Dạ Bạch.
4 CHƯƠNG 3
Giang Hãn sửng sốt, sau đó là tức giận cười khổ, đánh nhẹ lên trán Bách Vị, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Tiểu đông tây ngươi không muốn hầu hạ ta thì thôi sao lại có thể bịa ra loại lý do không thể tưởng tượng nổi như vậy, ngươi cho rằng mình là phụ nữ hả, sao lại mang thai được, nhìn hầu kết trên
cổ ngươi, mặc dù không rõ ràng như ta, nhưng chính xác là dấu hiệu của nam nhân biết không?”
“Không phải, mấu chốt ta là” Hai chữ yêu tinh bị Bách Vị nghẹn ngào nuốt lại vào trong bụng,
hắn đau khổ nhìn về phía Giang Hãn“Hãn ca ca, dù sao Dù sao chuyện hành phòng không được, chuyện khác thì tùy tiện ngươi, ngươi là
người đối xử với ta tốt nhất, hơn nữa ngươi lớn lên thật là đẹp mắt, so với ta cùng bọn Ngưu ca ca đẹp
mắt hơn nhiều.
5 CHƯƠNG 4
Dưới áp lực lời đồn đại của bọn hạ nhân, Bách Vị đã thu liễm(1) rất nhiều, không còn biến thành địa dương đi ăn vụng cỏ xanh nữa, cũng may Giang Hãn phát hiện hắn thích ăn chay, thường xuyên chuẩn bị vài món rau dưa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn vẫn phỉa ăn một chút thịt trước, từ khi thừa nhận chính mình thích Bách Vị ngốc nghếch kia, Giang Hãn bắt đầu thực hiện chế độ giám sát đối với thói quen ăn uống của hắn.
6 CHƯƠNG 5
Giang Hãn đi tới phòng Bách Vị, nói cho hắn biết Kiều Phúc đã dẫn đám dê mẹ về, quả nhiên,Bách Vị đang uể oải nằm ở trên giường lập tức lấy lại tinh thần dứng dậy, không ngừng kêu gào đòi đi
thăm đàn dê.
7 CHƯƠNG 6
“Thật sự là. . . Tiểu dương sao?”
Giang Hãn khẩn trương nhìn vào con dê trắng trong phòng, con dê này rất lớn, xem ra nó phải bằng
một con nghé.
8 CHƯƠNG 7
Hiện tại Bách Vị quả thật đang trải qua cảm giác ” thà làm uyên ương không làm tiên”, Giang Hãn thương hắn sủng hắn chưa từng thấy, Hương Tuyết mỗi ngày đều bảo gia nhân trong phủ chuẩn bị mấy rổ cỏ xanh cho hắn ăn sáng ăn trưa, có đôi khi Bách Vị lại biến về nguyên hình, tự mình ra hậu viện an nhàn chậm rãi ăn cỏ, rất nhanh, cây cỏ trong hậu viện đều bị Bách Vị ăn hết sạch, bọn người hầu sủng hắn, liền lên trên núi cắt cỏ xanh tươi non về cho hắn, làm cho Tiểu Dương hết sức cảm động, đến ngay cả Vụ Ẩn Sơn ở nơi nào cũng đều quên hết.
9 CHƯƠNG 8
Ngày lại ngày trôi qua, mới đó mà đã qua hai tháng, một ngày Giang Hãn sau khi hoàn tất việc làm
ăn, liền trở về chuẩn bị cùng Tiểu Dương đến sông Tần Hoài để du ngoạn trên thuyền hoa
Hắn đã sớm muốn đưa Bách Vị đi tham quan nơi đẹp nhất Kim Lăng thành này, bất quá hắn lại sợ Bách Vị hiểu lầm là bản thân hắn lưu luyến nữ sắc, cái nữa là bởi vì Bách Vị thực sự quá mức tuấn mỹ, hắn không thích người khác nhìn chằm chằm vào Tiểu Dương của hắn, bởi vậy thủy chung chưa thể đi được.
10 CHƯƠNG 9
Chớp mắt đã qua năm tháng nữa, Giang Hãn bấm đốt ngón tay để tính ngày, lại thấy bụng Bách Vị càng ngày càng lớn thêm, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác kiêu ngạo và hưng phấn, nhưng cũng có điểm kỳ quái, chính là đã qua mười tháng, lại quá mười ngày, hai mươi ngày, ngay cả Phương Hạo
cũng nói :
” Đáng lẽ ra phải sinh rồi chứ, sao lại vẫn không có động tĩnh gì?”
Giang Hãn cũng nóng nảy, hỏi Bách Vị xem hắn có cảm giác gì không, hắn luôn luôn lắc đầu, nói
cảm giác gì cũng không có, Giang Hãn rất sợ thai nhi gặp chuyện không may, nhưng mỗi ngày còn có thể thấy bụng Bách Vị không nhanh không chậm mà rung động, xem ra bảo bảo đang ở trong bụng mẫu thân vẫn rất khoẻ mạnh, không muốn đi ra, đến lúc quá mười một tháng thì đừng nói Giang Hãn sốt
ruột, ngay cả Phương Hạo cũng không chịu nổi, đối Giang Hãn nói:
“Gia, ngươi phải sớm quyết định, nếu không sinh, bảo cùng phu nhân sợ rằng đều khó bảo đảm.
11 CHƯƠNG 10 PN1
Phiên ngoại Dương tại gia trung
Nhi tử của Bách Vị là Giang Thiên Vị, nhũ danh Hàm Hàm.
(trong qt nó ghi là cộc lốc a, ta chết cười mất)
Hàm Hàm kỳ thực một chút cũng không khờ, mới vừa đầy tháng đã bi bô học nói, tuy rằng cũng phải học đến chín tháng mới có thể nói, nhưng hắn đối với bất luận chuyện gì đều có thái độ rất nghiêm túc,
rất có trách nhiệm
Ngay cả phụ thân Giang Hãn của hắn cũng rất tự hào, càng không cần phải bàn đến Bách Vị, về phần vì sao lại là Giang Thiên Vị thì đây là do Giang Hãn cùng Bách Vị muốn ký thác nguyện vọng, mong muốn hắn có thể luôn cố gắng để trở nên giỏi giang hơn.